"Cảm ơn cảm ơn".
Nói rồi bốn người Càn Hổ, Mạnh Huân vội vàng rối rít cảm ơn rời đi.
Lâm Uyên nhìn thấy bốn quỷ ảnh lóe lên rồi biến mất, không khỏi nói: "Cứ thả bọn họ đi sao?"
"Không có việc gì, quỷ vương còn mạnh hơn quỷ tướng, mấy tên này muốn tránh né Dương Đỉnh Vân kia còn không kịp".
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Vậy kế tiếp, chúng ta...", "Trực tiếp đi!"
Tần Ninh nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Quỷ vương đã có được trí tuệ không khác chúng ta chút nào, năm đó con cũng biết Dương Đỉnh Vân này".
Lâm Uyên không khỏi cảm thán: "Quả nhiên, trải qua mấy đời, khắp nơi đều là bạn bè".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ giật mình.
Lâm Uyên tiếp tục nói: "Con trai ngoan, rốt cuộc làm thế nào để chuyển thế sống lại, đầu thai làm người vậy?
Con nói cho cha một chút coi!"
"Hả?"
Tần Ninh khẽ giật mình, không nhịn được nói: "Sao vậy?
Chẳng lẽ cha cũng nghĩ chuyển thế làm con trai của người khác sao?
Vậy chẳng phải con sẽ phải làm cháu à?"
"Ặc... Khụ khụ...", hai cha con cứ đi vào sâu bên trong dãy núi.
Chỉ là vừa vào trong dãy núi, phía trước đột nhiên xuất hiện vô số quỷ mị quỷ linh quỷ binh.
"Lớn mật!"
Một quỷ linh dẫn đầu quát: "Dám xông vào địa bàn của Ngô đại nhân, muốn chết?"
Lâm Uyên chỉ cảm thấy quỷ linh này nói chuyện líu nha líu nhíu, căn bản nghe không hiểu.
Còn Tần Ninh thì cười nói: "Ngô Huyên ở đâu?"
"Làm càn!"
Quỷ linh kia quát: "Người như ngươi mà cũng có thể gọi thẳng tên của đại nhân sao?"
"Phiền phức".
Tần Ninh nắm bàn tay lại, đấm ra một quyền.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, mấy chục mấy trăm quỷ mị quỷ linh quỷ binh ngăn cản phía trước thi nhau phát ra những tiếng kêu thảm, bóng dáng hoàn toàn tán loạn.
"Hừ".
Mà vào lúc này, bên trong dãy núi, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy được vô số quỷ ảnh mênh mông cuồn cuộn kéo đến, một người dẫn đầu toàn thân đen nhánh, tràn ngập sát khí vô cùng kinh khủng.
Bóng người kia đáp xuống, nhìn thấy một màn trước mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Người sống!"
Người đàn ông kia cất tiếng nói: "Thế mà còn có người sống dám đi vào A Tị Địa Ngục?"