Nhưng mà nơi này lại yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Mà vào lúc này, một bóng người chậm rãi ngưng tụ ra, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
Hai người đứng cách nhau trăm trượng, bóng người kia mặc một bộ áo bào màu đen, nhìn về phía Tần Ninh với nét mặt đầy bình tĩnh.
"Tần Ninh".
Người mặc áo bào đen lên tiếng, chậm rãi đưa hai cánh tay màu đỏ như máu ra tháo cái mũ đang đội trên đầu xuống, để lộ một gương mặt sắc mặt đỏ chót.
Ma tộc Huyết Nhãn là sinh vật cả da lẫn mặt đều có màu đỏ như máu, cũng có hình dạng như người nhưng khi thật sự bùng nổ thì có thể hoá thành huyết thú bốn chân, hết sức cuồng bạo.
Tuy giống như Nhân tộc nhưng bọn họ cũng có một vài điểm khác biệt nhỏ.
Dường như giữa hai con mắt người ở đối diện này có một vết thương đã khô máu, thoạt trông hết sức kinh khủng.
Tần Ninh nắm chặt tay lại không chút ngại ngần. Giờ phút này, Cửu Tự quyết từ trên trời hạ xuống, nháy mắt nện xuống.
Tuy nhiên, người nọ vừa nhấc tay lên đã hóa ra một chiếc lá chắn máu chặn lại trên đầu mình.
Nhưng người mặc áo bào đỏ lại hoàn toàn không hề hấn gì, còn chữ cửu thì dần dần tiêu tán.
Mà vào lúc này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, chuẩn bị ngưng tụ Thể thư ra.
Người mặc áo bào đỏ lần nữa mở miệng nói: "Ta là Huyết Lặc Sơn, Huyết Lặc Ma là đệ đệ của ta".
Nhưng Tần Ninh lại không thèm để ý tới, bàn tay nắm chặt, Thể thư hóa thành một khúc côn gỗ dài hai thước, to bằng cánh tay trẻ con gõ xuống.
Ầm… giờ phút này, hư không tựa hồ bị xé toạc, bóng dáng côn gỗ kia nghiêng đầu, nện thẳng xuống dưới.
Thân thể Huyết Lặc Sơn thụt lùi lại, trước người lần nữa ngưng tụ ra lá chắn máu ngăn cản đòn tấn công của Tần Ninh.
"Ta tới đây không phải để giao thủ với ngươi!"
Huyết Lặc Sơn mở miệng.
Tần Ninh nào quản mấy chuyện này, Thể thư chợt lóe sáng, tức khắc phóng to lên gấp mấy lần, sự khủng khiếp của sát khí phát ra từ nó cũng tăng lên thấy rõ.
Sắc mặt Huyết Lặc Sơn chợt thay đổi.
Tên khốn kiếp này, hắn không hiểu tiếng người sao?
Mới gặp nhau đã đánh, không thèm nói lấy một câu nào?
Lúc này, bốn phía xung quanh Huyết Lặc Sơn ngưng tụ từng lá chắn máu, bóng người ông ta cũng trở nên hư ảo.