Phong Thần Châu

Chương 7913: "Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật!"  




Vù vù vù vù... Dần dần, những cơn gió hóa thành gió lốc bay thẳng tới chân trời như một cơn lốc xoáy.  

 

Phút chốc, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão biến sắc, vội vàng ra tay áp chế cơn gió lốc ấy lại.  

 

Bởi một khi các lốc xoáy tràn ra khắp nơi một cách mất kiểm soát, e rằng toàn bộ học viện Thánh Hoàng sẽ bị hủy hoại trong giây lát.  

 

Ầm ầm ầm... Vào lúc này, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.  

 

Giữa âm thanh chấn động dữ dội, mặt đất bắt đầu nứt nẻ, cây cối khô cằn cao mấy chục trượng bị kéo bật rễ ra khỏi mặt đất.  

 

Vào lúc này, mặt đất nơi cánh rừng hoang dài miên man mười mấy dặm rách toạc như có cái gì rất khủng khiếp sắp sửa chui lên từ dưới đất... Ầm ầm... Cho dù đã có hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão hùng mạnh áp chế nhưng cả học viện Thánh Hoàng vẫn cảm nhận được trận động đất kinh khủng ấy.  

 

Vô số đệ tử và các trưởng lão nháo nhào đi ra đình viện nhìn cảnh tượng khiến người ta sợ khiếp vía này.  

 

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?  

 

Lẽ nào trận pháp của Vạn Trận Các lại có vấn đề?  

 

Không thể nào! Giờ đây, hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão tại rừng hoang đều nghiêm mặt lại.  

 

Ánh mắt Hình Kha nhìn Tần Ninh cũng tràn ngập sự uất ức.  

 

Ban nãy tên nhóc này đã hóa giải phong ấn nên Bằng đại nhân đã tỉnh lại rồi.  

 

Ầm... Đột nhiên, sâu trong rừng hoang có một cây cột chứa đầy cát bụi từ mặt đất xông thẳng về phía chân trời. Không chỉ bên trong học viện Thánh Hoàng mà kể cả khu vực phạm vi ngàn dặm xung quanh cũng đang rung chuyển dữ dội.  

 

Nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, cát bụi trở về với cát bụi, tất cả bụi mịt mù đều bốc hơi hết ráo.  

 

Cứ như thể cơn địa chấn động trời trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ là... một giấc mộng chiêm bao vậy.  

 

Giờ phút này, khuôn mặt của nhiều thái thượng trưởng lão đều hơi tái nhợt, bọn họ đồng loạt quỳ hai gối xuống đất và vái lạy với vẻ mặt đầy thành kính.  

 

Đàm Tùng thấy vậy thì nào dám đứng nữa.  

 

Còn Tần Ninh thì chỉ đứng chắp tay nhìn vào cánh rừng sâu hun hút.  

 

Vào lúc này, ở phía chân trời.  

 

Vù... Tiếng gió rít vang lên, trời bỗng tối sầm xuống.  

 

Không chỉ cánh rừng hoang mà kể cả bầu trời phía trên học viện Thánh Hoàng cũng rơi vào bóng tối.  

 

Như thể có thứ gì đã che đi ánh sáng và vắt ngang qua trời vậy.  

 

Mà cũng giây phút ấy, bóng tối biến mất, bầu trời trở nên sáng trong như cũ.  

Như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra trong thời điểm ban nãy.  

 

Tuy nhiên, ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người từ từ hiện ra trong cánh rừng hoang trước mặt mọi người.  

 

Hơn một trăm vị thái thượng trưởng lão đều không dám ngẩng đầu lên nhìn.  

chapter content