"Là Cửu Nguyên Đan Điển thật rồi!"
"Nghe đồn khi chín cuốn tụ hội lại sẽ sinh ra ánh sáng lộng lẫy giữa đất trời, có thể khiến người khác cảm giác được khí thánh quang vô thượng".
"Sao nó lại nằm trong tay một thanh niên chỉ mới đến cảnh giới Chân Ngã chứ?"
"Hắn là Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế thật à?"
"Không không không, Hình Kha mới vừa nói hắn là Thông Thiên Đại Đế chuyển thế mà..." "Hoang mang quá...", giờ phút này, Hình Kha cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi ngươi ngươi..." "Thôi nào, ta chỉ mượn chút thôi mà, không có gì cả đâu".
Tần Ninh nhìn xung quanh một vòng, cười cợt: "Ta mà không thể hiện thân phận của mình ra là nhiều người xem ta như không khí lắm".
"Nói đến nước này rồi thì cho ta dùng con chim ngu ngốc này làm tọa kỵ một thời gian cũng không thành vấn đề chứ?"
Vừa dứt lời, nhiều thái thượng trưởng lão lập tức lấy lại tinh thần.
Thánh Thiên Kim Bằng chính là lão tổ của học viện Thánh Hoàng, là gốc rễ, là sinh mạng của học viện Thánh Hoàng, sao có thể để Tần Ninh mang đi dễ dàng như thế được?
Lúc này, Hình Kha, Tô lão cùng với Vũ bà bà kia và ông lão đầu trọc nhìn nhau.
Ông lão đầu trọc nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhưng ngươi không được dùng biện pháp mạnh, phải để Bằng đại nhân tự nguyện mới được".
Tần Ninh lập tức đồng ý: "Được thôi!"
Con chim ngu ngốc kia phản đối mới là lạ.
Giờ phút này, ông lão đầu trọc lại lên tiếng: "Đã vậy thì chúng ta đánh thức Bằng đại nhân đi. Ai biết ngươi định dùng cách gì, lỡ chọc giận Bằng đại nhân thì khốn".
Tần Ninh lui sang một bên, không nói gì nữa.
Lúc này, nét mặt của hàng trăm thái thượng trưởng lão đồng loạt trở nên nghiêm túc, ai nấy đều quỳ xuống đất một cách thành kính.
Đối với bọn họ, thờ phụng đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng không khác gì thờ phụng thần, không được làm nó không vui mà cũng không được khiến nó tức giận.
Đó không chỉ vì thực lực của đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng rất mạnh mà còn vì... đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng đã hy sinh rất nhiều cho học viện Thánh Hoàng. Mỗi một thế hệ thái thượng trưởng lão trung tâm của học viện Thánh Hoàng bọn họ đều hầu hạ đại nhân Thánh Thiên Kim Bằng như hầu hạ thần linh.
Lúc này, mười mấy người bước ra từ trong hàng trăm thái thượng trưởng lão. Họ nhìn nhau, cùng nhau quỳ xuống một cách thành kính đồng thời giải phóng tinh huyết ra nhằm ngưng tụ từng huyết phù và huyết chú.
Đàm Tùng nhìn mà ngây ra như phỗng.
Tiếng gió hú thổi khắp khu rừng hoang ngày càng dữ dội và mãnh liệt hơn.
Khí tức khiến người ta hãi hùng cũng tràn ngập khắp nơi.