"Ờ...", bấy giờ thì Tần Ninh mới quay trở lại rồi nhìn Diệp Viên Viên.
Nàng giận dỗi khiển trách: "Sao chàng không nói trước cho ta biết?"
"Nói gì cơ?"
"Phải nói trước với ta là chàng đã chuẩn bị trước rồi chứ".
"Nhưng ta không nói nàng cũng biết rồi mà".
"...", Tần Ninh liếc mắt nhìn về phía hai thân thể linh uẩn.
"Hai thân thể linh uẩn này là linh uẩn chân chính đã được Huyền Thiên ngưng tụ trước đó, tên này muốn mượn sức mạnh linh uẩn để hồi sinh. Không những thế, xác thịt linh thiêng của bản thân linh uẩn đã bị Huyền Thiên luyện chế thành con rối rồi".
Tần Ninh từ tốn nói: "Nói cách khác, sau khi hai chúng ta hấp thu sức mạnh linh uẩn thì thực lực sẽ tăng tiến, còn thân xác hai đạo linh uẩn này thì trở thành con rối chân chính!"
Thực lực của Thanh Hoàng và Ly Hoàng vào thời kỳ đỉnh cao hẳn là không kém cạnh đế giả đứng đầu của bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương đâu nhỉ?"
Tần Ninh khẽ cười.
"Huyền Thiên".
"Có thuộc hạ".
Lúc này đây, Huyền Thiên quỳ một gối xuống đất, nét mặt nom vô cùng cung kính trông như một cái xác không hồn.
"Hộ pháp cho hai bọn ta, ai dám lại gần thì giết kẻ đó".
"Rõ!"
Huyền Thiên bước lên một bước.
Thế rồi Tần Ninh lại quay sang hai con rối, sau đó nhìn Diệp Viên Viên, miệng cười đùa: "Viên Viên ơi..."
"Sao?"
"Ta biết một loại bí thuật để hai người có thể cùng nhau tu luyện. Nếu ta và nàng hấp thu nó một mình thì lãng phú lắm, chỉ khi nào hai chúng ta cùng nhau tu luyện thì sức mạnh linh uẩn mới đạt tối đa được".
Diệp Viên Viên lập tức hỏi: "Cùng tu luyện là làm gì? Hấp thu sức mạnh của linh uẩn à?"
"Dễ ợt...", nói rồi Tần Ninh bước từng bước lại gần Diệp Viên Viên.
Tiếng rên rỉ đầy đè nén, trầm khàn dần vang vọng khắp hang động... Mới chớp mắt mà đã hai ngày trôi qua.
Trong mười ngày này, hết tiếng rên này đến tiếng rên khác văng vẳng trong hang động từ sáng đến tối.
Trước cảnh tượng đó, Huyền Thiên vẫn chỉ đứng ngoài động chưa không rục rịch gì, im lặng cứ như biến thành một pho tượng vậy.