Lúc này, Tần Ninh và Diệp Viên Viên đang bị hai đạo sức mạnh linh uẩn giam cầm nên không thể cử động được dù chỉ một chút.
Huyền Thiên nhìn hai người, chế nhạo: "Tới nước này rồi mà còn cố làm ra vẻ huyền bí nữa à? Tưởng ta làm bùn nhão thật chắc?"
“Phong ấn đã được giải trừ, thân con rối của ta không còn bị ai khống chế nữa, Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn cũng đã bị chính ngươi phá hủy mà ngươi còn ở đó lừa ta được ư?”
Tần Ninh đưa mắt về phía Huyền Thiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao ngươi khờ thế, ta nói mà cũng tin à!"
Nét mặt Huyền Thiên tức thì cứng đờ.
"Ta thấy tận mắt Kim Tự Phù và Địa Linh Ấn bị ngươi phá hủy, ta cũng được giải trừ phong ấn rồi mà!"
"Thì đúng rồi đấy!"
Tần Ninh phán một câu xanh rờn: "Nhưng ta ghi nhớ lại hết trước khi phá hủy rồi tạo cái mới là được thôi".
Sau khi nói xong, hắn nắm chặt hai tay, hai đạo phù ấn chợt hiện ra.
Trong chớp mắt, hai ký hiệu in lên bề mặt cơ thể Huyền Thiên.
Dưới sự điều khiển của Tần Ninh, ký hiệu của hai đạo phù ấn trên bề mặt cơ thể Huyền Thiên ngày một sáng hơn.
"Á...", mấy tiếng la gào thống thiết vang lên, cơ thể Huyền Thiên bị nhấn chìm trong ánh lửa, bị bốc cháy cả người khiến cho hắn ta trông như người lửa vậy, thê thảm vô cùng.
"Đúng là khờ khạo mà".
Giờ đây, Tần Ninh nhìn về phía thân thể Huyền Thiên, nói: "Triệt tiêu cơ quan của linh uẩn này mau!"
Huyền Thiên run như cầy sấy, dù vậy hắn ta vẫn phải dùng hai tay kết ấn, giải trừ cơ quan theo mệnh lệnh của Tần Ninh.
Những đạo văn ấn trói buộc Tần Ninh và Diệp Viên Viên đã biến mất.
Hắn bước lên một bước, nhìn Huyền Thiên và hờ hững hỏi: "Diễn kịch với ngươi cả buổi nên ngươi tự thấy mình vô địch thật đấy à?"
"Bộ không biết mình mấy cân, mấy lượng hay gì?"
Giờ phút này, Huyền Thiên nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, hắn ta hét toáng lên: "Không thể nào!"
"Gì mà không thể nào?"
"Trấn Thiên Đế và Thiên Thường đã phải dành biết bao nhiêu công sức mới thiết kế và ngưng tụ ra được hai đạo phù ấn phức tạp, rườm rà đó, làm sao ngươi có thể... sao ngươi có thể nắm giữ được chúng chứ!"
Sao Tần Ninh có thể nhớ như in phù ấn khống chế mà hai người kia phải dành mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tâm huyết mới nghiên cứu và chế tạo ra được chỉ trong khoảng thời gian nhìn thấy ngắn ngủi, đã vậy còn thi triển một cách dễ dàng vậy chứ! Chuyện này quá khó tin!
"Bàn về thuật con rối thì chúng phải gọi ta là tổ tông nữa cơ".
Cuối cùng, vẻ mặt bặm trợn của Huyền Thiên biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt với biểu cảm bình tĩnh.
"Bái kiến chủ thượng!"
Huyền Thiên cúi người lạy, nói với vẻ cung kính.