Phong Thần Châu

Chương 7311: Hai cái đứa trẻ người non dạ.  




Vẻ kích động hiện rõ trên gương mặt Huyền Thiên: "Suốt bao nhiêu năm qua, chỉ cần ta bước ra khỏi đại điện này một bước thôi là cơ thể vừa như bị bốc cháy, vừa như rơi vào hầm băng vậy, đau đến bán sống bán chết. Tất cả những thứ này đều do Trấn Thiên Đế và Thiên Thường gây ra cho ta!"  

 

"Hai ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không thất hứa đâu".  

 

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đến nơi cất giấu hai đạo linh uẩn".  

 

Bấy giờ Huyền Thiên mừng rỡ ra mặt, phá lên cười to: "Ta lượm nhặt được hai đạo linh uẩn đó từ vô số sản phẩm thất bại của bọn thánh tộc Thiên Mục và Thiên Cương Thần Môn chứ không phải do chúng ngưng tụ ra đâu. Trong lúc đi theo chúng, ta đã học được cách bồi dưỡng linh uẩn và tự thân vận động luôn!"  

 

Nói rồi Huyền Thiên cất bước, đưa Tần Ninh và Diệp Viên Viên rời khỏi đây.  

 

Ba người đi qua từng hang động và khe suối, rồi đi tới sơn cốc.  

 

Huyền Thiên nhìn ánh mặt trời ngoài kia, phút chốc hắn ta trông hạnh phúc vô cùng.  

 

Bao nhiêu năm ròng rã hắn ta bị nhốt trong cái nơi chết tiệt kia, cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát rồi.  

 

"Ngay trong một sơn cốc khác ở đây".  

 

Dứt lời, Huyền Thiên bay lên, dẫn Tần Ninh và Diệp Viên Viên rơi xuống một sơn cốc.  

 

Trong sơn cốc này, cỏ dại mọc nhiều đến nỗi tưởng chừng lút cả đầu, không khác gì so với những sơn cốc quanh đây.  

 

Huyền Thiên đi vào sơn cốc, cuộn nắm đấm lại. Hàng loạt chú văn thình lình được ngưng tụ trước mặt hắn ta.  

 

Những chú văn ấy tập trung lại một chỗ tựa như Thái Cực đồ.  

 

Cuối cùng, Huyền Thiên vỗ tay một cái, ký hiệu đập vào vách đá sơn cốc ở phía trước làm phát ra tiếng nổ ầm ĩ.  

 

Khiến cho vách đá bị nứt ra.  

 

Một cánh cửa đá hiện ra ở đằng sau vách đá.  

 

Huyền Thiên tiến lại gần cửa đá rồi nhẹ nhàng nhấn lên, cửa đá tức thì ầm ầm mở ra.  

 

Tiếng ùng ùng vang lên liên hồi.  

 

Vào lúc này, Tần Ninh đứng đằng sau cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên.  

 

"Theo ta!"  

 

Huyền Thiên chắp tay đi vào sơn động, khóe môi chầm chậm nhếch lên cười.  


Ở đây có hai tế đàn.  

 

Có hai thân thể đang đứng yên trước hai tế đàn ấy.  

Trông như xác chết nhưng lại tựa như vẫn còn sống.