"Đại nhân, ta đã chờ người rất lâu rồi!"
"Đại nhân, các tỷ muội đều rất nhớ người!"
Diệp Nam Hiên nhìn hai người, cau mày lại.
"Đậu má các ngươi!"
Diệp Nam Hiên đẩy hai người ra, mắng: "Cái quỷ gì vậy!"
Hai cô gái yêu kiều kia ngã xuống đất, không ngừng rên rỉ, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Nam Hiên.
"Đại nhân, người đúng là xấu...", "Làm sao có thể thô bạo với chúng ta như vậy chứ!"
Mà lúc này, những cô gái khác cũng rối rít tiến lên, từng cặp mắt rưng rưng nhìn về phía Diệp Nam Hiên, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Ông đây chỉ có đao thôi, không muốn bị chém thì mau cút!"
Diệp Nam Hiên hừ một tiếng, nói: "Trong lòng không có phụ nữ, rút đao ắt sẽ như thần, phụ nữ… Ha ha, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta thôi!"
Diệp Nam Hiên hét lên, chém một đao ra.
Tiếng gió gào thét, ánh đao bùng nổ.
Ầm... Từng cơ thể bị chém đứt ngang người.
Những cô gái xinh đẹp kia đều bị Diệp Nam Hiên vô tình chém chết.
Chẳng qua là lúc từng thi thể ngã xuống đất liền lập tức hóa thành dây leo đỏ như máu, khô héo chết đi.
"Ta cũng biết là sẽ có bẫy, cạm bẫy cấp thấp như vậy có thể hù dọa được ai chứ?"
Mà lúc này, từng cô gái xinh đẹp xung quanh cũng đều hóa thành dây leo, ùn ùn kéo đến chỗ Diệp Nam Hiên.
Một người một đao, lúc này trực tiếp chém ra.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Giờ phút này Diệp Nam Hiên gắng gượng chém giết.
Đợi đến khi đống dây leo xung quanh biến mất không thấy, cả người hắn ta đã dính đầy giọt máu màu xanh, hắn ta thở hồng hộc ngồi xuống đất.
Lúc này, Diệp Nam Hiên nhìn xung quanh.
Chỉ thấy được ở vị trí cách mình trăm mét, ở một rừng mơ có một người đàn ông đang cởi hết quần áo ra, ôm chặt lấy một thân cây, dáng vẻ kia hiển nhiên đã rơi vào bên trong ảo cảnh, không thể tự kiềm chế.
Mà chỉ trong khoảnh khắc, từng cái dây leo xung quanh đã hút khô máu người đó.
Diệp Nam Hiên nhấc chân đi về phía trước.
Hắn ta phải nhìn xem tiếp theo còn có cái gì! ... Mà cùng lúc đó, trong một vùng đầm lầy.
Từng bóng người xông vào sâu trong đầm lầy.