Một giọng nói vang lên, một vị võ giả không kìm nén được đã vọt thẳng vào trong vùng đất cằn cỗi đó, mà chỉ thoáng chốc, bóng dáng người đó đã biến mất không thấy gì nữa…
Những võ giả khác thấy một màn này đều rối rít xông vào, sau đó bóng người cũng biến mất không thấy.
Lúc này trong đám người, một thanh niên mặc đồ trắng, hai tay ôm một thanh phác đao, trên đầu đội nón lá nhìn giống như lãng khách vậy.
Thanh niên nhẹ nhàng dùng đao đẩy vành nón lên nhìn bốn phía, hơi thở ra.
"Mẹ nó, may mà không có cao thủ nhà họ Chu và nhà họ Nguyên...", nhìn kỹ lại, thanh niên này có đôi mày như đao tước, vẻ mặt tuấn tú, anh tuấn bất phàm, chính là Diệp Nam Hiên.
Những ngày qua, Diệp Nam Hiên có thể nói là vô cùng khổ sở.
Đám người nhà họ Chu, nhà họ Nguyên nhìn thấy Diệp Nam Hiên đều kiên quyết muốn ra tay đối phó với hắn ta.
Suốt chặng được này hắn ta đã gặp phải hơn mười thiên giả Cực Cảnh nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, thậm chí là tôn giả, vừa nhìn thấy mình... liền trực tiếp cầm bức tranh ra so sánh, sau khi chắc chắn liền hô to một tiếng: Đồ đệ của Tần Ninh, chạy đi đâu! Sau đó một đám người mênh mông cuồn cuộn đuổi theo.
Trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng tức giận, nhưng có thể làm gì được, thực lực không bằng người ta, chỉ có thể chạy.
Chẳng qua là nếu gặp phải đám linh giả Cực Cảnh, thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, nhị luân của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, Diệp Nam Hiên lại không chút khách khí, vung đao ra giết từng người một.
Lúc này, Diệp Nam Hiên đội nón lá, bên ngoài bộ đồ trắng còn khoác một cái áo tơi, cố gắng không thu hút sự chú ý.
Khi nhìn thấy từng vị võ giả xung quanh đều đã xông hết vào, đương nhiên Diệp Nam Hiên cũng lập tức ra tay! Linh uẩn của đao khách! Vậy nơi này chính là được sinh ra để dành cho Diệp Nam Hiên hắn ta.
"Trời không sinh Diệp Nam Hiên, đường đao như đêm dài!"
Bóng người Diệp Nam Hiên lập tức biến mất trên vùng đất cằn cỗi.
Một giây sau, hắn ta đã ở trong một khu vực giống như thế ngoại đào nguyên.
Phía trước là một rừng đào, mơ hồ có một vài tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Diệp Nam Hiên cầm đao, đi ra từng bước một.
Sau khi tiến vào rừng đào, đập vào mắt chính là mây mù lượn quanh, từng cô gái xinh đẹp với bước chân nhẹ nhàng, ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, quần áo trên người chỉ che được mấy vị trí quan trọng.
Da thịt lộ ra trắng nõn như tuyết, từng cánh tay như ngó sen trong suốt, vô cùng xinh đẹp, có khoảng trên một trăm cô gái, ai nấy đều có sắc đẹp tuyệt trần, giống như bảo vật trên đời vậy.
Diệp Nam Hiên đi từng bước một vào bên trong rừng đào.
Những cô gái kia có người đang bê mâm trái cây, dáng người nhẹ nhàng thướt tha.
Có người đang nghiêng người dựa vào cây đào, tươi cười rạng rỡ.