Lão đạo sĩ cười ha hả nói: "Tần công tử đừng trêu ta, chuyện ở núi Thần Nguyên đều truyền cả Thượng Nguyên Thiên Vực, sao lão đạo sĩ ta không biết, ta tới đây cũng chỉ hóng hớt mà thôi".
"Phải thế không?"
Lúc này, bên mạn thuyền, một người hầu tiến lên mang theo rượu ngon, món ăn sang quý.
Lão đạo sĩ nhìn thấy cao lương mĩ vị, nước dãi nhỏ dài.
Đợi đến khi món ngon đã lên mâm, lão đạo sĩ chà xát bàn tay, nhìn Tần Ninh, cười nói: "Tần công tử, mời".
"Muốn ăn thì ăn đi".
"Vậy ta không khách khí nha".
Lão đạo sĩ cầm đùi dê lên, gặm một miếng, miệng đầy dầu mỡ.
"Vị ngon lắm đó nha!"
Lão đạo sĩ vừa gặm vừa nói.
Lúc này, Diệp Nam Hiên thả lỏng người, lại ăn ngấu ăn nghiến.
Tần Ninh nâng tách trà lên, thấy phong cảnh hợp lòng người, bèn thuận miệng nói: "Lão đạo sĩ, ngươi tiến vào núi Thần Nguyên, chuyện cụ thể ra sao thế?"
"Thứ được gọi là Thiên Hàng Ngân Hà là gì?"
Lão đạo sĩ gặm thịt, miệng đầy dầu mỡ, cười nói: "Này, đó thật ra là một lỗ hổng trên bầu trời, thứ được gọi là nước sông chảy ngược thì ta thấy không đúng lắm, hình như là do linh khí thiên địa quá dư thừa, nên ngưng tụ thành sông, thoạt nhìn trông như Ngân Hà giáng xuống thế gian thôi".
"Nhưng mà...", lão đạo sĩ nuốt một miếng thịt rồi nói: "Hiện tại, linh khí khuếch tán ra xung quanh, Ngân Hà không còn xuất hiện nữa, đường thì vẫn còn nhưng không thể tới gần".
Diệp Nam Hiên giờ đang cầm một cái đùi dê, hiếu kỳ hỏi: "Sao thế?"
"Không gian hỗn loạn, khoảng thời gian đó, ta thấy kha khá đế giả, tôn giả Cực Cảnh lén lút đến đó dò la, kết quả lại bị không gian hỗn loạn xé nát, đến cả cặn bã cũng không chừa lại".
Khủng khiếp như vậy ư?
"Nguyên nhân do đâu?"
"Cái này ai biết!"
Lão đạo sĩ nói ngay: "Nhưng mà, nếu các ngươi muốn đến đó thì đừng có vội, đợi cái gì mà Thiên Lôi Cốc, Thiên Cương Thần Môn và nhà họ Nguyên mở đường trước, xem thử không gian hỗn loạn kia liệu có thể khôi phục hay không, đoán chừng sau khi tiến vào trong vết rách thời không kia sẽ gặp một thế giới khác đấy".
"Đến cả Đại Tu Di Cửu Cung Tán kia cũng là do ta nhặt được ở trong một hồ nước cách vết rách trăm dặm, lúc ấy, ta cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, cũng đã thử phá phong ấn các kiểu nhưng lại không thấy có phản ứng gì, nên ta mới đem đi bán".
Nói đến đây, mặt lão đạo sĩ thịt đau như cắt, lại cầm một miếng thịt bự lên ăn.
Thế nhưng, đến cả thực lực như ông ta mà còn không làm gì được, càng đừng nhắc tới cường giả cấp Đế khác.
Mà Tần Ninh không chỉ nhìn thấy mánh khóe trong đó, mà chỉ dựa vào cảnh giới Chí Tôn đã mở được cấm chế, đây không phải là người bình thường mà.
Đừng chỉ thấy Tần Ninh biến hóa ống đồng cổ ảo ma thành một cây dù, ông ta đã tốn rất nhiều thời gian mà ống đồng cổ kia còn chẳng thèm thay đổi tí tẹo nào nữa là.