Phong Thần Châu

Chương 7179: "Vậy ông nội ngươi giờ khỏe không?"  




 Tiểu nhị dẫn bọn họ lên một cái thuyền bên cạnh con suối nhỏ, ngồi xuống theo thứ tự.  

 

Lôi Nguyên Lãng cười nói: "Nơi này không nổi tiếng ở thành Thần Nguyên lắm, nhưng giá cả cực kỳ mắc, mùi vị cũng rất ngon, mỗi lần ta ghé đến thành Thần Nguyên đều sẽ đến đây ăn một bữa no say".  

 

Lôi Nguyên Lãng nói xong, gọi tiểu nhị đến, sai bảo: "Loại rượu xịn nhất, đồ ăn ngon nhất, dọn lên hết đi".  

 

"Lần này Lãng công tử đến thành Thần Nguyên phát tài rồi à?"  

 

Tiểu nhị cười hỏi.  

 

"Làm lẹ đi".  

 

Tiểu nhị rời khỏi, Lôi Nguyên Lãng châm trà cho cả đám.  

 

"Vốn tưởng các vị đều không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nên mới chẳng thèm đếm xỉa tới nhà họ Nguyên, ai ngờ rằng đây lại là công tử Tần Ninh".  

 

Tần Ninh cười nói: "Ngươi biết ta sao?"  

 

"Danh tiếng của Cửu Nguyên Đan Đế, có ai mà không biết chứ?"  

 

"Thuật luyện đan siêu việt đến nỗi khiến cho Tam Đại Đan Đế tự thoái vị, không dám tự xưng là Đan Đế nữa, lại khai sáng ra loại thần thuật tuyệt đỉnh vô song như Cửu Nguyên Đan Điển".  

 

"Bàn về thuật luyện đan thì mười vạn năm trước, mười vạn năm sau, sợ rằng chẳng có ai sánh được với người!"  

 

Lý Huyền Đạo chậm rãi nói: "Miệng của ngươi ngọt thật đấy!"  

 

"Vị này chính là đại nhân Mặc Hoàng, Trần Nhất Mặc nhỉ?  

 

Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"  

 

Lôi Nguyên Lãng nói tiếp: "Thuật luyện đan của đại nhân Mặc Hoàng là do Đan Đế truyền lại, lại có xu thế trò giỏi hơn thầy mà tiến".  

 

Trần Nhất Mặc cố gắng bình đạm, từ tốn nói: "Người này... ăn nói thật thà đấy".  

 

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lôi Nguyên Lãng, nâng ấm trà lên, nói: "Phụ thân của ngươi là Lôi Trấn Thương phải không?"  

 

"Đúng vậy".  

 


Lôi Nguyên Lãng kích động nói: "Bây giờ, ông nội đã không còn quan tâm đến việc trong Thiên Lôi Cốc nữa, mà tập trung bế quan, đã nhiều năm ta không gặp ông rồi".  

 

Tần Ninh híp mắt lại, dường như nghĩ đến cái gì đó.  

Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ áo đỏ đang nôn nóng đợi món ngon lên, nói: "Lão đạo sĩ, ngươi biết trốn lắm, mỗi lần có cơ hội nào là ngươi lại trồi lên".