Tần Ninh mỉm cười, bàn tay chợt động đậy, cái ô kia bắt đầu xoay tròn, hoa văn trên mặt ô cũng dần mờ nhạt dưới tốc độ xoay tròn chóng mặt.
Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh hơn, bỗng nhiên, trên mặt ô chợt xuất hiện một cơn gió mạnh.
Tốc độ gió cực kỳ nhanh, giống như thần binh tuyệt thế nào đó, thoáng chốc đã nhắm thẳng về phía Nguyên Thanh Hà.
Một tiếng phịch bỗng vang lên.
Gương mặt đang tươi cười của Nguyên Thanh Hà trắng bệch, một tay nắm chặt bả vai của mình.
Cánh tay đầu tiên đã bị gió cắt phăng, vị trí miệng vết thương cực kỳ sạch sẽ, nhẵn bóng.
Trong phút chốc, mỗi người đều cảm thấy khiếp hãi từ thể xác đến tận linh hồn.
Đây là cái gì thế! Lúc này, đạo sĩ áo đỏ bỗng nhiên vỗ đầu, bật thốt lên: "Ui da, ta không đổi, không đổi đâu!"
Tần Ninh nghe vậy, bèn cười nói: "Vậy thì không được, nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì ta không ngại trở mặt với ngươi đâu".
Đạo sĩ áo đỏ tức tối dậm chân, vô cùng ảo não nói: "Lỗ lắm, lỗ lắm, trừ phi sau này ngươi lấy đế khí đổi với ta, nếu không thì lão đạo sĩ ta sẽ không đổi với ngươi đâu!"
Đám người xung quanh lại càng khó hiểu.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Lúc này, Chu Thiên Phóng đứng ngoài đám đông, sắc mặt thay đổi đột ngột, không nhịn được là lẩm bẩm: "Đúng rồi... Đại Tu Di Cửu Cung Tán!"
Đại Tu Di Cửu Cung Tán?
Đó là vật gì?
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn nói: "Thằng nhỏ nhà họ Chu có kiến thức đấy, Đại Tu Di Cửu Cung Tán à, năm xưa, ở Thượng Nguyên Thiên các ngươi có sinh ra một vị nhân vật cấp Đế đỉnh phong, tên là Đại Cung Cổ Đế gì đó!"
Đại Cung Cổ Đế là ai?
Mặc dù nghe tên là thế nhưng vẫn có không ít người mờ mịt chẳng biết ai.
Bất chợt, có người thốt lên: "Ta nhớ ra rồi, ta đã từng thấy một quyển sách cổ ghi lại, mười hai vạn năm trước, Đại Cung Cổ Đế là một vị đế giả Cực Cảnh đã từng xưng bá Thượng Nguyên Thiên, không một ai có thể đánh bại!”
"Đại Cung Cổ Đế! Đại Cung Di Cửu Cung Tán là một cực khí của vị Đại Cung Cổ Đế kia!"
Lúc này, đám đông xung quanh rộn ràng lên.
Đạo sĩ áo đỏ u sầu sao: "Không nên đưa cho ngươi chút nào, không nên cho chút nào, lão đạo sĩ ta lỗ to rồi, quá là lỗ!"
Tần Ninh cũng cười đáp lại: "Cùng lắm thì sau này ta lấy một thứ giống vậy cho ngươi".
Tần Ninh im lặng không nói gì.
Đạo sĩ áo đỏ bỗng nghĩ đến cái gì đó, nói luôn: "Thứ đó là do ta lấy trong một đầm lầy ở dãy núi Thiên Hàng Ngân Hà, ngày đó, Thiên Hàng Ngân Hà chính là thần địa của Thượng Nguyên Thiên! Chắc chắn ở đó còn có không ít vật dụng của người xưa để lại".