Nguyên Thanh Hà vừa dứt lời, năm luồng sức mạnh Cực Đạo lập tức ngưng tụ thành năm đóa hoa sen màu đen, lao thẳng đến chỗ năm người Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư thấy thế bèn bước lên.
Còn Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều ăn ý lui về sau.
Trần Nhất Mặc đứng sau lưng Tần Ninh cũng yên lặng bình tĩnh lùi về sau vài bước.
"Nhàn Ngư, tránh ra đi".
Tần Ninh bỗng lên tiếng, hắn nói: "Ngươi không phải là đối thủ của cô ta đâu".
Tuy Lý Nhàn Ngư đã lĩnh ngộ tới con đường bước vào cảnh giới tôn giả, nhưng hắn ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới tôn giả, còn Nguyên Thanh Hà này lại ở cảnh giới tôn giả tầng ba, thực lực ngang với Thời Thanh Trúc, không phải là người mà Lý Nhàn Ngư có thể xử lý được.
"Thế nhưng, sư phụ...", "Lui ra sau đi".
Tần Ninh vừa nói xong đã bước lên một bước.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư mới ngậm ngùi lui ra sau Tần Ninh.
Tay Tần Ninh cầm cái ống đồng cổ kia, nhìn thẳng vào năm đóa hoa sen đen tuyền đang lao về phía mình, hắn nắm chặt bàn tay, ống đồng cổ bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Tần Ninh đặt ống đồng cổ ngang trước người, năm đóa hoa sen đen kia đánh thẳng lên đó.
Keng... Tần Ninh vẫn đứng vững tại chỗ, không hề xê dịch, bên ngoài ống đồng cổ kia xuất hiện từng lớp từng lớp gỉ đồng màu xanh rơi xuống đất, dần dần chất thành một đống đất nhỏ.
Ống đồng cổ không quá dài, hơn nữa kích cỡ cũng chỉ tầm cánh tay trẻ con, thế nhưng lại tróc ra nhiều gỉ như vậy.
Cảnh ấy khiến chân mày Nguyên Thanh Hà chau lại.
Dần dần, gỉ đồng màu xanh kia vẫn không bong ra hết từng mảng, người Tần Ninh vẫn thẳng tắp, nhưng ống đồng cổ trong tay lại ngắn hơn không ít, lại còn trở nên tinh tế hơn nữa.
Nhưng mà, bên ngoài ống đồng cổ bỗng xuất hiện từng đường văn ấn, chúng lấp lóe ánh sáng xanh nhàn nhạt, ôn hòa.
Thấy thế, Tần Ninh mỉm cười nói: "Đạo sĩ áo đỏ à, mắt nhìn của ngươi sai rồi!"
Lúc này, Tần Ninh nhẹ nhàng lay động bàn tay, vầng sáng màu xanh nhàn nhạt trên ống đồng cổ kia càng lúc càng rực rỡ hơn.
Ngay sau đó, ống đồng cổ biến thành một cái ô.
Đó là một cái ô giấy màu xanh lục.
Thế nhưng, sau khi cái ô giấy màu xanh được mở ra, bên ngoài ô có thể nhìn thấy rõ ràng chín ô vuông.
Ngoài điều đó ra thì không còn thấy điều kỳ lạ nào trên cái ô đó nữa.
Giữa cơn mưa như trút nước, từ đầu đường tới cuối ngõ, mọi người đều bắt đầu mở ô ra.