“Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...”, Nguyên Tung run cầm cập, mãi mà vẫn không thể nói một câu trọn vẹn: "Ngươi..."
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Diệp Nam Hiên chĩa thẳng mũi phác đao vào mặt Nguyên Tung, nạt: “Kêu ngươi sai người mang thiên nguyên thạch tới thì biết điều đưa thiên nguyên thạch tới đi, còn kêu người tới giết ta nữa à? Ngươi tưởng ta sợ chắc?”
“Nếu ta sợ thì đã không nhúng tay rồi”.
Giờ phút này, tất cả võ giả đang đứng xem đều thấy sự việc đang trở nên nghiêm trọng hơn.
Đây đã không còn là đấu võ mồm hay đấm đá đơn thuần nữa.
Mà đã giết người thật rồi.
Ai nấy đều lộ vẻ hốt hoảng.
“Có đưa không?”
Diệp Nam Hiên nhắc lại câu hỏi.
“Ta đưa, ta đưa!”
Giờ thì Nguyên Tung không dám ho he gì nữa.
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, bỗng có một bóng người xông thẳng về phía Diệp Nam Hiên, đồng thời một loạt chủy thủ bay ngang trời cũng giáng xuống hắn ta.
Tiếng keng keng truyền đến, Diệp Nam Hiên bước lùi chém phác đao để chặn lại khí kình của các chủy thủ.
Nguồn năng lượng hùng hậu ập đến.
Bóng người kia lao tới với tốc độ nhanh như chớp. Kẻ đó cuộn nắm đấm lại, bóng dáng chủy thủ lại được ngưng tụ và bay tới chỗ Diệp Nam Hiên.
Thiên giả Cực Cảnh! Bảy đạo huyết luân hiện ra, rõ ràng đây là thiên giả đỉnh phong cảnh giới thất luân.
Diệp Nam Hiên đã rơi vào thế nguy hiểm.
“Nhàn Ngư!”
Diệp Nam Hiên biết mình không đấu lại bèn thét lên.
Vù vù... Trong lúc nhất thời, đường phố sau lưng Diệp Nam Hiên ngập trong sắc đỏ như máu, một đôi huyết đồng không biết từ đâu xuất hiện.
Bóng người Lý Nhàn Ngư nhanh như quỷ mị xông lên thật nhanh, hai tay tạo huyết ấn rồi đẩy nó về phía các chủy thủ.
Huyết ấn và chủy thủ va uỳnh vào nhau.
Lý Nhàn Ngư và người thanh niên thình lình xuất hiện kia giao chiến mấy hiệp, cả hai chỉ chạm trán với nhau trong chốc lát rồi tách ra ngay.
Lúc này, một tên thanh niên mặc đồ xanh đứng trước mặt Nguyên Mục Dã và Nguyên Tung, xung quanh lơ lửng bảy đạo huyết luân, bên ngoài bảy đạo huyết luân lại có mười bốn thanh chủy thủ màu đen.