Diệp Nam Hiên đi lên chém phác đao trên tay xuống.
Ầm... Giữa ánh sáng chói mắt, mọi người đều nhận ra Diệp Nam Hiên cũng là một cao thủ thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân.
Bành... Trong lúc nhất thời, một tiếng động lớn vang lên.
Hai người chỉ chạm trán với nhau trong chốc lát rồi tách ra ngay.
Nguyên Tu hậm hực nói: “Thảo nào dám nhúng tay, hóa ra cũng là thiên giả Cực Cảnh. Nhưng trước mặt nhà họ Nguyên ta đây thì thiên giả Cực Cảnh có là cái thá gì!”
“Chứ ngươi là cái thá gì chắc?”
Diệp Nam Hiên phỉ nhổ.
“Chán sống rồi đúng không!”
Nguyên Tu vung kiếm bổ xuống một cách tàn bạo.
Bấy giờ cũng chẳng có điều gì khiến Diệp Nam Hiên phải nao núng, hắn ta cũng chém một đao xuống. Phút chốc đao thế khủng khiếp đè bẹp lên người Nguyên Tu.
Cứ như thể thứ mà Diệp Nam Hiên đang chém về phía Nguyên Tu không phải phác đao của hắn ta mà là một thanh thần đao dài trăm trượng vậy.
Đao thế như muốn nhấn chìm mọi thứ ấy khiến tâm trí Nguyên Tu hãi hùng. Nhát đao kia mạnh mẽ phá vỡ thế phòng ngự của đoản kiếm Nguyên Tu, rồi tiếng phập vang lên, nó đâm vào ngực hắn ta.
Thịt dính máu lồ lộ ra ngoài vết thương đang tuôn máu như suối.
Nguyên Tu ngã nhào ra đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Người hắn ta run bần bật, ánh mắt hắn ta khi nhìn Diệp Nam Hiên cất chứa sự khiếp đảm.
Trong nhà họ Nguyên, xét trong cùng một cảnh giới, tuy Nguyên Tu không phải kẻ mạnh nhất nhưng ít ra khi thua sẽ không ê chề như bây giờ.
Tên thanh niên đang cầm đao trước mặt hắn ta sở hữu đao thế thật đáng sợ, thực lực cao thâm khó lường.
Diệp Nam Hiên vẫn hỏi câu cũ: “Mười vạn thiên nguyên thạch, có đưa không?”
Nguyên Tu gắng gượng ngẩng đầu lên quát tháo: “Đừng có mơ! Trừ khi ngươi giết ta thì may ra còn cướp được!”
“Như ngươi mong muốn”.
Diệp Nam Hiên vừa nghe thấy câu này đã vung đao chém ngay mà không chút do dự.