Hai người Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương liên thủ với nhau, cùng chống lại Tần Ninh, thoạt nhìn, cả hai người bọn họ trông mạnh hơn Nguyên Chính Phong nhiều.
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không nóng nảy, kiếm vàng liên tục chém ra, không ngừng đánh lui hai người họ.
"Tinh Thần Phá!"
Rồi bỗng nhiên, Tần Ninh nói ra một câu, bàn tay nắm chặt, âm thanh leng keng bùng nổ.
"Sát!"
Tần Ninh quát lên.
Thân hình rực rỡ ánh sáng hoàng kim, từng tia từng tia hào quang tinh thần xuất hiện, rồi hóa thành một tia hào quang tinh thần, tựa như hàng tỷ đường thất luyện, tựa như phải xé rách thân thể hai người bọn họ.
Bây giờ, sắc mặt hai người Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đều thay đổi.
Sức mạnh của Tần Ninh đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Nếu cứ tiếp tục đánh tiếp, chuyện bọn họ thua cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nếu ngay cả hai người họ đều không thể đánh bại Tần Ninh bây giờ thì còn ai có đủ sức ngăn cản hắn chứ?
"Bốn vạn năm trước, ta có thể khiến các ngươi gào khóc kêu la thì hiện tại cũng có thể".
Tần Ninh nói xong, hai tay nắm chặt nắm đấm, muôn vàn thất luyện tinh thần tập hợp thành một.
Rầm... Sau khi muôn vàn thất luyện tinh thần kia ngưng tụ lại thành một, nó hóa thành hai đấm, rồi bị Tần Ninh đẩy đi.
Cự quyền giáng xuống.
Thần sắc Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương kinh hãi.
Ầm ầm ầm... cự quyền buông thẳng xuống dưới.
"Chạy mau!"
Có người sợ hãi hét lên, nháy mắt bóng dáng đã chạy xa hơn mười dặm.
Vào thời khắc ấy, hai luồng thất luyện tinh thần kia ngưng tụ thành thần quyền, giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng lên người hai vị đế giả tuyệt đỉnh Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương.
Ầm ầm ầm... ầm ầm ầm... Đất trời bốn phía, trong phạm vi trăm dặm, một vụ nổ kinh hoàng khi thì ngừng, khi thì xuất hiện.
Thật lâu sau đó.
Người hét lên chạy trốn kia đã sống sót, quay đầu nhìn lại phía sau, dãy núi vô danh kia giờ đã thành đồng bằng, còn xuất hiện thêm hai hố sâu hun hút đường kính cả vạn trượng, thấy thế thân thể khẽ run lên.
Đây còn là điều là mà con người có thể làm được sao?