Keng... đúng lúc đó, một tiếng leng keng bỗng vang lên.
Trước người Nguyên Chính Phong, thương thuẫn mục nát kia tỏa ra một luồng sáng chói lóa, kiên cường chống đỡ một ngón tay của Tần Ninh.
"Thương Linh Thuẫn của nhà họ Nguyên!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Có vẻ nhưng mấy năm gần đây, địa vị của ngươi ở nhà họ Nguyên khá là cao".
"Nhưng mà, dẫu có là cực khí cấp Thiên, ta muốn giết ngươi thì nó cũng không cản được đâu".
Tần Ninh vừa nói xong, vầng sáng vàng rực trên người dần tụ lại, hóa thành một thanh kiếm vàng rực dài trăm trượng, nắm chặt kiếm trong tay.
Tần Ninh vung kiếm lên, chém ra một chiêu.
Thanh kiếm dài màu vàng tràn ngập khí thế chưa từng có, nháy mắt lên cao rồi mạnh mẽ chém xuống.
Thấy kiếm vàng sắp chém xuống, sắc mặt Nguyên Chính Thiên lập tức tái mét, Thương Linh Thuẫn trong tay lập tức phóng to ra trăm trượng, nhanh chóng đặt trên đỉnh đầu.
Tấm khiên trăm trượng tỏa ra vầng hào quang thần thánh, hướng về phía kiếm vàng.
Keng... chốc lát, kiếm vàng đã chém nát khiên.
Âm thanh leng keng truyền khắp nơi, rất nhiều võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn phải biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.
Cao thủ giao đấu với nhau, bọn họ đến cả tư cách quan sát còn không có.
Đến gần là dư chấn đã đủ giết chết bọn họ rồi.
"Không phá được sao?"
Tần Ninh nhìn thấy Thương Linh Thuẫn vẫn vững chãi như trước, nói: "Lại một kiếm nữa".
Thấy cảnh đó, ngoài mặt Nguyên Chính Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm thét gào khổ sở rồi.
Vừa rồi, khi chống chọi lại một kiếm kia của Tần Ninh, ông ta cảm giác như kinh mạch, thân thể mình sắp phải vỡ vụn.
Giờ lại thêm một kiếm nữa! Sao ông ta đỡ được chứ?