Tô Uyển Nguyệt! Nàng ấy chính là siêu cấp cường giả đế giả Cực Cảnh, là sự tồn tại trong top mười của Thượng Nguyên Thiên.
Thực lực của Nguyên Chính Thiên tuy không mạnh như Tô Uyển Nguyệt, thế nhưng trong tay ông ta cầm một cây thương thuẫn, miễn cưỡng vẫn có thể chống lại Tô Uyển Nguyệt.
Thực lực của ông ta không nằm trong top mười nhưng vẫn ngăn cản được một người trong đó, tại vùng đất Thượng Nguyên Thiên rộng lớn này, ông ta cũng đã rất mạnh! Thế nhưng bây giờ, trong ánh mắt của Nguyên Chính Phong nơi nơi đều là thi thể của võ giả hai nhà Nguyên Chu.
Ánh mắt ông ta trầm xuống.
"Thừa dịp ta không ở đây, dám xuống tay với đồ đệ, đồ tôn của ta, không biết ngượng à?"
Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Chính Phong, cười nói: "Đám các ngươi không biết xấu hổ là gì thì ta đây cũng có thể".
Vừa dứt lời, Tần Ninh bấm tay.
Trong chốc lát, đầu ngón tay lập tức chỉ xuống ba bóng người đang ở trên dãy núi vô danh kia.
Nguyên Hoa Diêu! Nguyên Phong! Chu Huyên! Cả ba người này đều là những thiên kiêu chi tử cực kỳ xuất sắc trong nhà họ Nguyên và nhà họ Chu.
Ý đối địch của Tần Ninh quá rõ ràng rồi.
Các ngươi đối phó với Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, đối phó với đồ tôn của ta vô lại như vậy, vậy thì ta cũng chơi ngược lại thế đó.
"Tần Ninh, ngươi dám!"
Thấy thế, Nguyên Chính Phong gầm lên, lập tức đáp xuống.
Thế nhưng, đã chậm! Rầm rầm rầm... ba tiếng vang lần lượt vang lên.
Chu Huyên, Nguyên Phong và Nguyên Hoa Diêu, cả ba người đều bị nổ tan xác.
Tương lai ba người họ vốn đã có thể trở thành đế giả Cực Cảnh, trở thành cường giả đứng đầu nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, trở thành tấm khiên vững chắc cho cả gia tộc.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã hy sinh ở đây.
Cả người Nguyên Chính Phong dừng lại, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt đều là phẫn nộ.
Nguyên Chính Thiên đã chết.
Nguyên Phong và Nguyên Hoa Diêu cũng qua đời rồi.
Đây chính là đả kích cực lớn đối với nhà họ Nguyên.