Trần Nhất Mặc nhìn về phía cô gái, hơi ngẩn ra, tùy tiện nói: "Thật sự là muội, Uyển Nguyệt!"
Tô Uyển Nguyệt gật đầu một cái.
"Ha ha ha, đã nhiều năm như vậy mà muội vẫn không hề thay đổi!"
Trần Nhất Mặc cười ha ha một tiếng, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía kia Tô Uyển Nguyệt.
Xa cách nhiều năm, cô bé năm đó đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều rồi. Lúc này Trần Nhất Mặc suy nghĩ một lát, trong lòng đột nhiên như có sức mạnh.
"Nguyên Chính Thiên!"
"Chu Bồi Phong!"
Trần Nhất Mặc đứng yên giữa không trung, một tay chắp phía sau, ngạo nghễ nói: "Xem ra hôm nay các ngươi không đi ra ngoài được rồi!"
Lúc này, hai vị đế giả Cực Cảnh uy danh hiển hách kia cũng phải cau mày lại.
Tô Uyển Nguyệt! Lâu chủ Cửu Tinh Lâu! Thượng Nguyên Thiên Vực có bảy thế lực cấp bậc thiên vương, Cửu Tinh Lâu có thể nói là phe có căn cơ yếu nhất, nhưng cho dù căn cơ yếu thì đó cũng là một trong những lực cấp bậc thiên vương.
Tô Uyển Nguyệt chắc chắn thuộc về mười hạng đầu tiên trong đám đế giả Cực Cảnh ở toàn bộ Thượng Nguyên Thiên Vực.
Hai người bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của một mình Tô Uyển Nguyệt.
"Tô lâu chủ!"
Lúc này Chu Bồi Phong cười nói: "Đây là chuyện giữa nhà họ Chu chúng ta và nhà họ Nguyên cùng với Trần Nhất Mặc, Cửu Tinh Lâu thật sự muốn nhúng tay?"
Tô Uyển Nguyệt lại không nói một lời, nhìn về phía Trần Nhất Mặc, lẩm bẩm nói: "Nhất Mặc, có cần giết bọn họ không?"
Lúc này Tô Uyển Nguyệt giống như một người thiếu nữ đang nhìn lang quân mà mình yêu vậy, trong mắt toàn là hoa đào.
"Giết bọn họ sẽ mang đến phiền toái cho Cửu Tinh Lâu muội sao?"
Trần Nhất Mặc chậm rãi nói: "Được rồi, tha cho bọn họ một mạng, chờ sau này ta sẽ tự mình giết bọn họ!"
Tô Uyển Nguyệt gật đầu nói: "Huynh nói như thế nào thì như thế đó, ta đều nghe huynh".
Giờ phút này, ba người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư đều trố mắt nhìn nhau.
Trần Nhất Mặc sư đệ này có bản lĩnh phết! Trần Nhất Mặc nhìn về phía Chu Bồi Phong và Nguyên Chính Thiên, hừ một tiếng nói: "Trở về nói cho Chu Minh Công và Nguyên Chính Tướng biết, muốn Cửu Nguyên Đan Điển thì tự tới mà lấy".
"Giữ lại mạng chó cho các ngươi không phải là sợ các ngươi, chẳng qua là để các ngươi tiếp tục sống, sống trong sự sợ hãi!"
Trên thực tế, Trần Nhất Mặc rất muốn giết hai người này.