Một cái xe kéo đi ra từ trong đó.
Xung quanh xe kéo có trên trăm người đứng yên, mỗi người đều là một cô gái yểu điệu mặc váy dài, khuôn mặt phi phàm, khí chất vô song.
Không lâu sau, một bóng người bước ra từ bên trong xe kéo.
Dáng người cao ráo, có lồi có lõm, mặc váy dài trễ ngực để lộ ra một luồng ánh sáng làm cho trong lòng người ta phải dao động.
Khuôn mặt quyến rũ, ngũ quan không tì vết như trăng sáng nhô lên cao, lại như hoa trong gương trăng trong nước.
Người phụ nữ này mang đến cho người cảm giác vô cùng tuyệt diệu và linh động.
Giờ phút này, cô gái kia đi ra từng bước một.
"Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong, các ngươi có tư cách gì nói hắn ta không xứng?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái lập tức vang lên.
Lúc này, sắc mặt hai người Nguyên Chính Thiên và Chu Bồi Phong lập tức khó coi hẳn đi.
"Tần Ninh!"
Mà cùng lúc đó, bên người cô gái kia lại có một bóng người nữa, lúc mọi người còn chưa thấy rõ đã hóa thành một luồng sáng nhào vào trong lòng Tần Ninh.
Một mùi thơm cơ thể ập đến, Tần Ninh hơi sững sờ, nhưng trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, hai tay đưa ra ôm lấy giai nhân trong lòng.
"Tiểu Trúc Trúc!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười, lúc này mới thật sự yên lòng.
Qua một hồi lâu, Thời Thanh Trúc mới vừa ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh, khẽ mỉm cười: "Lần này, chàng cũng không thể bỏ ta lại nữa rồi".
Lúc này trong ánh mắt Thời Thanh Trúc không còn vẻ ngốc nghếch đáng yêu như trước nữa, thay vào đó là vẻ thông minh linh tính.
"Nàng...", "Ta đã nhớ ra rồi!"
Thời Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Sau này nếu chàng còn bỏ ta lại, chàng sẽ không còn tìm được ta nữa đâu!"
"Nhất… Mặc...", cô gái nhìn về phía Trần Nhất Mặc, trong phút chốc trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần chần chờ bất an.
"Uyển Nguyệt?"