Lúc này, Tần Ninh cũng đưa mắt về phía thanh niên.
"Chu Trạch đúng không!"
Hắn ôn tồn nói: "Nhà họ Chu nhúng tay đủ rồi đấy".
"Nhà họ Chu muốn làm gì đâu phải chuyện của ngươi?", Chu Trạch hờ hững nói: "Cứ đứng yên đó mà chịu chết đi".
Nói rồi hắn ta siết chặt nắm đấm, tỏa khí thế đáng sợ của mình ra.
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, mang đến uy thế khiến cho người ta hãi hùng.
"Khai Thiên Nguyên Điển!"
"Khai Thiên Hoàng Cực Chưởng!"
Chu Trạch vừa hô lên đã tung một cú chưởng xuống.
Trong giây lát, khí Huyền Hoàng ngưng tụ ra khắp bốn phương tám hướng rồi lập tức bùng phát. Quả là một thứ sức mạnh hùng hậu, tất cả mọi người đều hãi hùng trước nó.
Một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống.
Tần Ninh thấy vậy thì giễu cợt: "Võ quyết cực đạo trấn thủ của nhà họ Chu, Khai Thiên Nguyên Điển đây mà!”
"Nguyên điển có đến bốn tầng nhưng Chu Trạch nhà ngươi chỉ mới học được Hoàng Quyển thôi mà?"
Tần Ninh tiến lên một bước với thanh trường kiếm trên tay, uy áp vừa sắc bén vừa đầy bạo lực.
"Thiên Long Trảm!"
Một kiếm chém ra, thân rồng cuốn lấy Kiếm Thể lập tức ập tới.
Kiếm khí và chưởng kình va uỳnh vào nhau, tức thì xé toạc cả không gian, khiến cho dãy núi Lạc Nguyệt cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thật lâu sau, cơn động đất mới dịu xuống, tất cả đều chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh và Chu Trạch người đứng trên người đứng dưới, kìm kẹp lẫn nhau.
Trong lòng Chương Vân Kinh vừa mừng vừa sợ trước cảnh tượng ấy.
Sợ vì không ngờ thực lực của Tần Ninh lại mạnh đến nỗi có thể giao thủ với cường giả linh giả cảnh giới Tam Văn.
Mừng vì Chu Trạch thật sự có lòng tự tôn cao, hắn ta không cần biết Trần Nhất Mặc có phải là Trần Nhất Mặc kia không mà đã muốn bắt đi, rồi sau đó muốn tính gì thì tính.
Dù gì ở Thượng Nguyên Thiên, nhà họ Chu quả thật là sự tồn tại đứng ở tít trên cao, không để thứ gì vào mắt.
Điều làm hắn ta ngạc nhiên hơn cả là Tần Ninh không hề lùi một bước nào mà cứ liên tục đánh nhau với Chu Trạch như thế.
Lẽ nào tên này không biết tiếng tăm của nhà họ Chu?
Đó là nhà họ Nguyên!
Và nhà họ Chu!