Cố Thanh Huyên gật đầu, bảo: "Về nhà đã rồi bàn chuyện này sau".
"Cảm ơn hai vị công tử đã ra tay giúp đỡ, theo ta vào thành nhé!"
Sau khi vào thành Cố Nguyên là con đường rộng chừng trăm mét thông ra nhiều hướng, vô số võ giả, thương nhân thậm chí có cả nguyên thú đi dạo trên đường.
Cả khu phố vô cùng sầm uất.
Trần Nhất Mặc thấy vậy thì mừng rơn, đã mấy trăm năm hắn ta không được thấy nhiều người như này.
Cố Thanh Nhan cũng muốn để Trần Nhất Mặc và Tần Ninh thấy bầu không khí phồn thịnh nơi thành Cố Nguyên. Trên đường đi, đoàn người đi sâu vào thành Cố Nguyên, dần dần đi tới cổng nội thành.
Thành Cố Nguyên chia làm nội thành và ngoại thành.
Hơn chín mươi phần trăm dân số sống ở ngoại thành, nội thành thì ít hơn vì đây là nơi ở của nhà họ Cố.
Người trong nhà họ Cố, từ võ giả bên ngoài lẫn thành viên trong tộc có nhiệm vụ canh gác cho đến thành viên nòng cốt đều sống trong nội thành.
Nội thành khổng lồ này trông thịnh vượng và khí phái hơn hẳn.
Dọc đường đi, Cố Thanh Nhan cũng giới thiệu lịch sử của thành Cố Nguyên cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh biết.
Cứ thế, mất hết nửa ngày mới tới được Cố phủ!
Cố phủ là phủ đệ trấn giữ trung tâm nội thành, ngồi bắc hướng nam, nhìn toàn thể cực kỳ nguy nga. Trước phủ đệ có mười hộ vệ mặc khôi giáp đang đứng, ai cũng có cảnh giới Đại Đế Tôn.
Cánh cổng to lớn có chín lối vào tất cả, trừ lối vào lớn nhất ở giữa ra thì còn lại đều rộng mở.
Hai huynh muội Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan dẫn Trần Nhất Mặc và Tần Ninh vào Cố phủ. Hết mảnh sân này đến mảnh sân khác, đình viện với sức chứa hàng vạn người, hòn non bộ, cây cầu nhỏ lẫn chòi nghỉ mát, lầu các, đâu đâu cũng thấy.
Sau khi vào Cố phủ, Cố Thanh Nhan chọn một đình viện gần nơi ở của mình cho Trần Nhất Mặc và Tần Ninh ở lại.
"Hai vị nghỉ ngơi một lát, ta sẽ báo cáo với phụ thân rồi đến chiêu đãi hai vị sau".
"Được!"
Cố Thanh Nhan và Cố Thanh Huyên rời đi.
Tám tỳ nữ xinh đẹp với dáng người thướt tha trong đình viện tiếp đón Trần Nhất Mặc và Tần Ninh.
"Thôi, các ngươi lui xuống hết đi!"
Trần Nhất Mặc phất tay, tám tỳ nữ đồng loạt lui ra ngoài.
Bấy giờ hắn ta mới bỏ cái mác cao sang ấy đi, vội vàng kéo ghế vào chỗ đón nắng trước cửa, lau bằng tay áo rồi cười tủm tỉm, bảo: "Sư tôn, mời người ngồi".