Long Hoàng Thập Tự Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Cầm kiếm, vung tay, chém xuống.
Một cái đầu người lộc cộc lăn ra.
Quý Trường Phong, chết!
Nhất thời, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt Thanh Vô Song xanh mét.
Đà La Nam và Vạn Hạn đến từ Đà La cung cũng mang vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Lúc này, Tần Ninh lấy Dung Hồn Thạch của Quý Trường Phong xuống, đưa cho Liễu Văn Truyền, nói: “Liễu Văn Truyền, lấy điểm tính luỹ ra cho Nhàn Ngư, vị trí thứ nhất này, nhất định phải là của hắn ta!”
Liễu Văn Truyền nghe vậy thì vội vàng nhận lấy Dung Hồn Thạch, trong phút chốc, hai tay vẫn còn đang run rẩy.
Cảnh tượng giống như đang nằm mơ, làm cho lòng người phát run.
Nhưng Liễu Văn Truyền là kích động đến run rẩy.
Tần Ninh, quá cường đại!
Võ giả bình thường, người nào tăng lên cảnh giới mà không phải cẩn thận, sợ rằng sẽ xuất hiện sai lệnh gì đó.
Thế nhưng Tần Ninh lại bá đạo như thế.
Tầng một đến tầng năm, pháp thân trực tiếp trải qua bốn lần phá tán, kiểu tu hành như vậy, ai mà dám?
Chỉ có duy nhất một mình Tần Ninh!
Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, đại trận tiêu tan.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Từng người một lên thì không đã ghiền, cùng lên cả đi!”
“Hy vọng, các ngươi đừng có chạy, như vậy, ta còn phải đi tìm các ngươi, việc này rất… không thú vị!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc.
Một bộ quần áo trắng.
Thanh niên tóc bay tán loạn.
Cầm trường kiếm trong tay.
Vô cùng cuồng vọng.
Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Trác Văn Nguyệt, Đà La Nam, Vạn Hạn, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, bảy vị đại thiên kiêu, bảy vị thiên chi kiêu tử không ai có thể sánh bằng trong cả Cửu Nguyên Vực, đều không rõ trong lòng đang có cảm nhận gì.