Sau khi vào Thiên Chuy Trì, Thời Thanh Trúc nhướng mày, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên.
"Đau lắm sao?"
"Hơi hơi", nàng nhanh chóng trả lời: "Nhưng đau xong người ấm áp dễ chịu, thoải mái lắm..."
Tần Ninh gật gù: "Cảm nhận sự thoải mái đó rồi lĩnh ngộ kỹ vào".
"Vâng..."
Thời Thanh Trúc đi từ từ vào ao, ngồi xuống khiến cơ thể bị nước bao trùm.
Tần Ninh cũng đi vào cảm ngộ.
"Thiên Chuy Trì... được luyện ra từ hơn một nghìn loại dược thảo, đan sư của Thánh Đạo tông cũng có bản lĩnh đấy".
Tần Ninh nói thầm trong bụng, ngồi xuống, im lặng nghiêm túc cảm ngộ thay đổi trong cơ thể...
Hai người vào Thiên Chuy Trì một cách hờ hững như thế khiến đệ tử xung quanh thầm thán phục.
Hai người này đúng là yêu nghiệt mà.
Tề Hủ An thấy cảnh này thì mặt mày tái mét.
Càng ngày hắn ta càng căm ghét tiếng tăm của Tần Ninh.
Bên cạnh đó, các đệ tử có thành tích tốt trong buổi kiểm tra như Lý Tu Nhiên, Lưu Hạo Nhiên đều trụ nổi.
Còn đa phần những đệ tử khác đều kêu gào inh ỏi, nhảy ra khỏi Thiên Chuy Trì.
Chịu không nổi thật đấy!
Tự mình cảm nhận xong mới biết nó đau đến nhường nào.
Nhìn những đệ tử đang kiên trì trong Thiên Chuy Trì, tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Lúc này, trong Thiên Chuy Trì.
Mười mấy bóng người vững vàng ngồi xuống, chịu đựng nỗi đau từ bên ngoài truyền vào cơ thể.
Bấy giờ Thời Thanh Trúc cũng từ từ thích nghi, pháp thân Vạn Linh ngưng tụ, từng đốm sáng tụ tập quanh người, nhân cơ hội này nàng tiến hành ngưng luyện.
Còn xung quanh Tần Ninh thì rất yên tĩnh.
Toàn bộ sức mạnh ngưng tụ trên cơ thể hắn đang tập trung vào trong.
Thiên Chuy Trì được xem như thánh địa tu luyện.
Dù sao cũng không mất phí, nán lại tu luyện lâu hơn cũng được.
Thời gian dần trôi.
Từ Phàn cười nhẹ nhìn hơn mười người trong ao.
Khá lắm.
Cho dù bọn đệ tử này không trụ được một nén nhang, qua được một chung trà thôi cũng được rồi.
Biết đâu trong tương lai chúng sẽ trở thành đệ tử tinh anh.