Nói đến đây, Từ Phàn mỉm cười tiết lộ: "Nói cho các ngươi biết, năm xưa bảy vị đạo tử hiện nay của Thánh Đạo Tông đều kiên trì được một nén nhang trở lên tại Thiên Chuy Trì đấy".
Nghe xong, không ít đệ tử mắt sáng ngời.
Nhưng cũng có người lắc đầu nguầy nguậy.
Qua được Bách Luyện Trì đã khiến người ta suýt thì gục ngã rồi chứ đừng nói là Thiên Chuy Trì.
Nó được dành tặng riêng cho yêu nghiệt thôi.
"Tần công thử, ngươi thử xem", Lý Vân Tiêu tỏ ra hào hứng: "Ngươi vượt qua Bách Luyện Trì ung dung như thế, chắc qua Thiên Chuy Trì cũng dễ ợt thôi".
Câu vừa dứt, Từ Phàn nhìn mọi người bảo: "Ai muốn thử thì cứ vào Thiên Chuy Trì, bao lâu cũng được. Đây không phải kiểm tra mà là lợi ích dành cho các ngươi thôi".
Nói tới đây, không ít đệ tử bắt đầu hứng thú.
Nếu không liên quan tới kiểm tra thì thử xem thế nào cũng được.
Có vài đệ tử nhanh chóng bước vào Thiên Chuy Trì.
Diện tích của Thiên Chuy Trì khá nhỏ, đường kính chỉ mười trượng, ao nước ánh màu đỏ như máu nhàn nhạt, cao khoảng nửa người, trông khá phẳng lặng.
Một số đệ tử men theo bờ đi vào ao.
"Á..."
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một đệ tử vừa đặt chân vào Thiên Chuy Trì đã gào khóc.
Đau!
Đau thấu xương!
Con người ai mà chịu nổi.
Quá đau đớn!
Những ai thử trước tiên đều la lớn, vội vàng rời khỏi Thiên Chuy Trì.
Cảm giác đau đớn ấy còn hơn Bách Luyện Trì gấp mười lần.
Không ai có thể vượt qua được.
Nhưng vào lúc này, một bóng người lặng lẽ đi vào Thiên Chuy Trì, cố gắng chịu đựng trong ánh nhìn của bao người.
"Là Lý Tu Nhiên!"
"Không hổ là lớn lên trong Thánh Đạo tông, lợi hại thật, không hét tiếng nào luôn".
"Không biết có trụ được một nén nhang không đây".
Tất cả mọi người đều nhìn hắn ta chằm chằm.
Thời Thanh Trúc nhìn hắn, đáp: "Vậy chàng đi cùng ta nhé".
"Ừm".
Hai người cất bước.