"Thưa trưởng tộc, Trương Hủ Khánh và Lý Khai Nguyên sắp hành động rồi ạ?", thống lĩnh ngồi trên phi cầm nọ cung kính hỏi.
"Ừm".
"Vậy chúng ta..."
"Theo dõi tình hình thôi".
Tạ Trung chậm rãi nói: "Phong Quân đang tu hành ở thánh địa Thanh Dương, nó từng nói với ta rằng tuy Liễu Văn Truyền không phải thánh tử nhưng chỉ đứng sau thánh tử, thế mà vô duyên vô cứ giúp đỡ nhà họ Linh ư? Sao có thể!"
"Nếu chúng ta ra tay, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc giận Liễu Văn Truyền thì cuộc sống của Phong Quân tại thánh địa Thanh Dương sẽ khó khăn biết bao".
Thống lĩnh nghe vậy bèn gật đầu.
Nhà họ Tạ ở Bắc đại lục của đại lục Cửu Nguyên, giá trị không quá lớn lao.
Từ khi giữ chức trưởng tộc đến nay, Tạ Trung luôn an phận thủ thường.
Đứa con trai và con gái của ông ta đều là thiên tài.
Con trai Tạ Phong Quân hiện đang tu hành trong thánh địa Thanh Dương.
Con gái Tạ Phong Linh thì tu hành trong Thánh Đạo tông.
"Trưởng tộc".
Lúc này, thống lĩnh lên tiếng: "Phía trước chính là khu vực nhà họ Linh quản lý!"
Nhà họ Tạ nằm ở phía tây nhà họ Linh, mà Thanh Sơn tông thì nằm ở phía đông.
Trên đường về đương nhiên sẽ đi qua khu vực của nhà họ Linh rồi.
Tạ Trung nhìn vùng đất bên dưới.
"Các ngươi về nhà họ Tạ đi, ta đi đây đó chút".
Nói rồi bóng người ông ta biến mất.
Thống lĩnh không nói gì.
Suy nghĩ của trưởng tộc không phải thứ họ có thể đoán già đoán non.
Tạ Trung tách ra khỏi đội quân nhà họ Tạ, lặng lẽ xuất hiện trong thành Thương Ngọc.
Sau khi tiến vào thành Thương Ngọc, ông ta che giấu hơi thở của mình rồi chậm rãi dạo bước.
Cuối cùng, ông ta vào một tửu lâu gọi vài món, gương mặt đầy suy tư.
Không lâu sau, một bóng người từ từ đi tới, ngồi đối diện Tạ Trung.
"Uống rượu giải sầu một mình không thấy chán sao?"
Đó là một thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi, nhìn kỹ còn có vẻ ngây thơ, đơn thuần.
Đôi mắt sáng như sao, mi thanh mục tú, vừa anh tuấn vừa nho nhã.