Phong Thần Châu

Chương 6214: "Ngươi thì biết cái gì!"  




Những kẻ tàn ác tụ tập về đây kia lại trải qua không mấy vui sướng.  

 

Hiện tại, giữa nhà họ Khương ở Khương Nguyên Châu và nhà họ Tề ở Tề Châu xảy ra chiến trận, mà địa điểm bọn bọ lựa chọn để làm chiến trường lại chính là thành Trung Vân.  

 

Khi xưa.  

 

Nhà họ Khương và nhà họ Tề không thèm đếm xỉa tới thành Trung Vân.  

 

Mà giờ đây, hai bên khai chiến với nhau đã đành, lại còn chọn địa điểm đánh nhau ở ngay thành Trung Vân.  

 

Đến lúc đó, đám võ giả trong thành Trung Vân mới phát hiện ra sự đáng sợ của hai đại gia tộc này.  

 

Hiện tại, phía Đông và phía Tây của thành Trung Vân lần lượt trở thành cứ điểm của nhà họ Khương và nhà họ Tề.  

 

Còn trong thành gần như đã trở thành trung tâm giao chiến của hai phe, khiến cho thành như ngập trong tình thế nước sôi lửa bỏng.  

 

Phía Tây thành Trung Vân.  

 

Đó là nơi đóng quân của nhà họ Khương.  

 

Cách xa đó về phía Đông là nơi đóng quân của nhà họ Tề, hai phe cách nhau chỉ có hơn mười dặm mà thôi.  

 

Lúc này, ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng Lâm đều đang ở đây.  

 

"Đánh nhau suốt mấy tháng trời, nhà họ Khương chúng ta đã mất mát biết bao nhiêu Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn rồi, chẳng ít ỏi gì đâu... nếu cứ đánh tiếp, sợ rằng chống đỡ không được nữa!"  

 

Khương Hồng Lâm thở dài nói.  

 

Nhà họ Khương bây giờ không phải là nhà họ Khương trước kia, bây giờ, bọn họ mà cứng đối cứng với nhà họ Tề thì quá thiệt rồi.  

 

Hơn nữa, nhà họ Tề... lại mạnh đến bất ngờ như vậy.  

 

Trong gia tộc, không chỉ có rất nhiều cường giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, mà cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chẳng ít gì.  

 

Lúc này, Khương Kính Nguyên nói: "Chống không được cũng phải chống, nếu không... Nhà họ Khương chúng ta sẽ toang mất".  

 

Vừa dứt lời, ba anh em họ nhìn nhau.  

 

Đúng vậy! Trụ không được nữa thì xong luôn.  

 

Đó là Tần Ninh... nhà họ Khương mà sinh ý đồ gì, Tần Ninh chỉ cần nảy sinh một ý nghĩ đã có thể giết sạch bọn họ rồi.  

 

Khương Kính Nguyên nói tiếp: "Đừng bi quan quá, dù sao Tần Ninh cũng là... người đó, hắn chắc chắn sẽ có cách, bây giờ chúng ta chỉ cần cố gắng trụ vững là được".  

 

Khương Đồng thấp giọng nói: "Ngươi nói thử xem yên lành làm Cửu Nguyên Đan Đế không chịu, cớ sao phải chuyển thế làm lại cuộc đời thế?"  

 

"Ngươi thì biết cái gì!"  

Khương Hồng Lâm mắng nhị ca của mình: "Với những kẻ có cấp bậc như vậy, há thể nào anh em chúng ta lại đoán ra được người ta đang nghĩ gì?"  

 

Không thể đâu, là vì thành tiên...", con đường thành tiên... quá đỗi hư vô mờ mịt.  

 

"Trong Trung Tam Thiên chúng ta có ai trở thành tiên không?"  

chapter content