Một ngày lại một ngày trôi qua, một đoàn mười người trèo đèo lội suối, coi như đã tham quan được hết phong cảnh nơi Tĩnh Nguyên Châu này.
Ven đường đi, bọn họ cũng gặp được kha khá võ giả của nhà họ Cảnh đang gấp rút di chuyển.
Bây giờ, chiến tranh sắp nổ ra rồi, võ giả nơi nơi hầu như đều đầu quân dưới trướng những nơi lớn mạnh về nhân lực và vật lực, mọi người cứ tưởng rằng chỉ đánh vài ba trận, bên nào thua thì cứ cắt đất bồi thường là xong việc.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến ở khắp Cửu Châu đều rộn ràng khói lửa.
Hai tháng tiếp theo, dọc đường tính ra vô cùng yên bình.
Mỗi ngày, Tần Ninh đều nằm nghỉ ngơi trong kiệu, đến tối khoanh chân ngồi chỗ của mình, chẳng nói lời nào, trông như đang tu luyện.
Còn đạo sĩ áo đỏ lại cực kỳ bức bối.
Hôm nay, khi dừng chân buổi tối.
Đạo sĩ áo đỏ nói: "Tần công tử, ngày mai chúng ta đến địa phận của Hồng Sơn rồi".
"Ồ?"
Tần Ninh đang nhắm mắt, nghe vậy bèn chậm rãi mở ra.
Tần Ninh vừa mở mắt ra, chỉ thấy một tia sáng lóe qua, thoáng chốc rồi biến mất.
Lòng đạo sĩ áo đỏ chợt run, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tần Ninh.
"Bà nội nó!"
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn buông câu chửi thề.
"Sao đó?"
Tần Ninh bình thản hỏi.
"Ngươi ngươi ngươi... ngươi là ai?"
"Tần Ninh chứ còn ai!"
Trải qua hai tháng, Tần Ninh đã quen với dáng vẻ lảm nhảm vớ vẩn cả ngày của đạo sĩ áo đỏ rồi.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đạo sĩ áo đỏ, hắn cũng rất tò mò.
"Chẳng phải thực lực của ngươi là Tiểu Thiên Tôn tầng một ư?
Sao bây giờ... sao bây giờ lại bỗng nhiên tới Đại Thiên Tôn sơ kỳ thế!"
Tần Ninh không thèm đếm xỉa tới đạo sĩ áo đỏ.
Hắn vốn đã tu luyện trong Huyết Trì của Vạn Độc tông, pháp thân đã hấp thụ lực lượng của Lục Biện Thất Vân Hà trong Huyết Trì, pháp thân Dung Linh đã quá độ từ một lần đến chín lần.
Chẳng qua là hắn dự trữ toàn bộ lực Dung Linh trong cơ thể mà thôi.