"Nói ngươi ngươi cũng không hiểu đâu".
"...", lúc này, trong lương đình.
Tần Ninh ngả người tựa vào hàng rào, quan sát cảnh tượng bên trong sơn cốc.
"Nơi phong cảnh hữu tình này thật khó mà hình dung ra Vạn Độc tông tiếng ác vang xa mà".
Nghe Tần Ninh tiếc nuối nói vậy, Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca chẳng biết phải nói gì hơn.
"Tình hình nhà họ Khương hiện tại ra sao?"
Tần Ninh hỏi thẳng.
Vừa nói ra câu hỏi ấy, Khương Hồng Lâm chống tay xuống đất, nói: "Thưa Tần công tử, nhà họ Khương tốt cả ạ".
"Khương Kính Nguyên, cũng chính là đại ca của ta, hiện tại đang đảm nhiệm chức tộc trưởng".
"Nhị ca Khương Đồng phụ trách việc to nhỏ trong gia tộc, còn ta phụ trách chuyện bên ngoài".
Tần Ninh hỏi tiếp: "Còn Khương Ung thì sao?"
Khương Ung là lão thái gia nhà họ Khương!
"Phụ thân vẫn khỏe ạ, chỉ là tuyên bố với bên ngoài, phụ thân đã qua đời".
Tần Ninh từ tốn nói: “Năm đó, khi nhìn thấy ông ta, ông ta chỉ mới hơn mười tuổi thôi, chẳng qua bao lâu đã qua mấy vạn tuổi rồi”.
Vừa thốt ra lời ấy, thân thể Khương Hồng Lâm chợt lạnh.
Tần Ninh đã từng gặp phụ thân ông ta ư?
"Không cần phải kinh ngạc, Khương Mặc là do ta giết!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Không chỉ có hắn ta, mà nhà họ Khương năm ấy, từ Đại Thần Tôn đến Tiểu Đế Tôn, Đại Đế Tôn thậm chí là cường giả Chí Cao Đế Tôn, tất cả đều do ta giết".
Nghe vậy, thân thể Khương Hồng Lâm run lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi... ngươi chính là Cửu Nguyên Đan Đế!"
"Không thể nào!"
Khương Hồng Lâm bỗng quát lên.
Một câu không thể nào làm chấn động đến cả mấy người ngoài đình.
Tần Ninh nói tiếp: "Năm ấy, nhà họ Khương bất hòa với nhà họ Linh, lại lập kế sát hại nhị gia của nhà họ Linh".
Nhị gia của nhà họ Linh khi ấy là nhị gia gia của Tần Ninh.