Ngay từ đâu, cô ta cảm thấy Tần Ninh chỉ là một tên thiên kiêu chi tử như những tên khác thôi, thế nhưng càng hiểu biết hắn, cô ta càng phát hiện ra nhiều điều bí ẩn về hắn.
Người như vậy thật đáng sợ! Cơ Thi Dao nói tiếp: "Người nọ có dính líu đến Cửu Nguyên Đan Điển, hiển nhiên hắn có quan hệ gì đó với sư gia hoặc sư phụ của chúng ta, ta vốn định ở bên cạnh để từ từ điều tra hắn, nhưng bây giờ có lẽ chúng ta cần phải cẩn thận hơn rồi".
Duẫn Khả Vi bĩu môi nói: "Tỷ thí thua là thua, cần gì phải tìm cớ chứ, ta cũng đâu có cười nhạo muội phải làm đan đồng cho hắn mười năm đâu".
"Huynh...", hai người thì thầm qua lại.
Cách đó không xa, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng nói gì đó với Thời Thanh Trúc.
"Chiêu này của sư tôn xịn nha!"
Diệp Nam Hiên kinh ngạc thốt lên: "Ta cũng chưa từng thấy đó".
Lý Huyền Đạo cũng gật đầu tán đồng.
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Thời Thanh Trúc rồi nói ngay: "Vậy sau này sư nương cẩn thận chút, cẩn thận sư phụ hạ chú gì đó cho cô!"
"Cút ngay".
Thời Thanh Trúc giơ nắm đấm lên, nhìn vào Diệp Nam Hiên, nói: "Ta thấy ngươi có vẻ chán sống rồi đấy".
"Không dám, không dám ạ".
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo không phải là đồ ngốc, cả hai đã nhìn ra sư tôn và Thời Thanh Trúc đã ở bên nhau từ lâu.
Hương vị thiếu nữ trên người Thời Thanh Trúc giờ đã dần bị thay thế bởi khí chất trưởng thành của người phụ nữ.
Trước kia, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng đều như vậy cả! Cẩn thận tính toán, đến bây giờ, từ lúc nào bọn họ đã có đến tận bốn vị sư nương.
Cốc Tân Nguyệt! Diệp Viên Viên! Vân Sương Nhi! Thời Thanh Trúc! Theo cái xu thế như vậy, khi trở lại Thương Mang Vân Giới trong lời Tần Ninh thì phải có ít nhất mười người! Vậy nếu tính cả thế giới bên ngoài, thì chắc có hơn hai mươi người vợ lận! Sau này đồ đệ đi thỉnh an sư nương phiền muốn chết.
Đầu óc Diệp Nam Hiên bay cao và xa hơn.
Đợi đến khi sư tôn trở thành Thần Đế tối cao gì đó, chín người đồ đệ bọn họ đều phải đi thỉnh an mỗi ngày.
Chào hỏi sư tôn xong, sau đó lại đến... đại sư nương... nhị sư nương... tam sư nương... Nếu vậy thật, mỗi ngày bọn họ chẳng cần làm gì cả, chỉ cần thỉnh an sư tôn sư nương là đã qua một ngày.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Hiên lắc đầu bừng tỉnh khỏi cơn mê.