Thạch Hình chưa kịp mở miệng, âm thanh đinh tai nhức óc đã truyền tới.
Lão tộc trưởng nhà họ Hứa Hứa Mậu Vinh vỗ bàn đứng dậy, bay lên giữa không trung, ánh mắt căm tức nhìn Tần Ninh.
“Giết tộc trưởng của nhà họ Hứa chúng ta, ngươi đem nhà họ Hứa chúng ta đặt chỗ nào?”
Hứa Mậu Vinh quát lớn.
“A?”
Tần Ninh buồn bực nhìn Hứa Mậu Vinh, không nhịn được cười nói: “Hứa lão thiên gia, trước khi thi đấu đã nói rõ, bây giờ ngươi lại muốn lật lọng sao?”
“Hừ, con ta không đành lòng giết chết ngươi, trong lúc thi đấu nương tay với ngươi, còn ngươi lại ra tay giết người, nếu như không phải như thế, sao con ta có thể bị đánh bại bởi ngươi?”
Hứa Mậu Vinh hừ một tiếng rồi nói.
“Nói ra những lời này, bản thân ngươi có tin được không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Chó cùng rứt giậu thì nói thẳng, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt!”
“Ngươi muốn chết”.
Nói xong, Hứa Mậu Vinh đứng trên không trung nhìn về phía nhà họ Thạch.
“Thạch Hình, ngươi còn đang do dự cái gì?”
Một tiếng quát này khiến cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt.
Tộc trưởng Thạch Hình đứng dậy.
“Các vị!”
Thạch Hình chắp tay nói: “Vốn dĩ hôm nay, Thạch Hình có chuyện lớn muốn tuyên bố, dự định sau khi thi đấu kết thúc thì sẽ chính thức nói, bởi ta không muốn vì chuyện của nhà họ Thạch chúng ta mà làm chậm trễ cuộc đấu võ bảy quận, nhưng xem ra, bây giờ không thể như ý nguyện”.
Tần Ninh nhìn về phía Thạch Hình,
Được rồi, mời ngươi bắt đầu biểu diễn.
Thạch Hình thở dài, chậm rãi nói: “Vốn dĩ nhà họ Thạch chúng ta và nhà họ Linh có một mối hôn sự, nhà họ Linh đã tiếp nhận lễ hỏi nhà họ Thạch, nhưng kết quả là nhà họ Linh lại lật lọng”.
“Nhà họ Hứa làm nhân chứng, biết hết tất cả mọi chuyện, thấy nhà họ Linh hành động như thế nên đã giúp đỡ nhà họ Thạch chúng ta đòi lại công bằng”.
Thạch Hình bất đắc dĩ nói: “Bên trong lễ hỏi kia có một bảo khí Chí Tôn do tổ tiên nhà họ Thạch truyền lại, tên là Thiên Sư Huyết Thuẫn, nếu như nhà họ Linh chỉ chiếm đoạt những thứ khác, nhà họ Thạch chúng ta cũng tự nhận là bản thân xui xẻo, nhưng Thiên Sư Huyết Thuẫn là vật tổ tiên truyền lại của nhà họ Thạch, chúng ta nhất định phải đòi lại”.