Nghe hắn nói vậy, Liễu Thông Thiên liền nói ngay: "Liễu Thông Thiên thề, cả đời này chắc chắn sẽ cùng nhau đồng hành với nhà họ Linh!"
"Như thế rất tốt".
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, cười nói: "Cái tên Nguyên Võ bang này không có khí thế gì cả, ta thấy đổi sang tên khác thì tốt hơn...", "Cứ gọi là... Linh Ngự môn đi!"
"Linh Ngự môn...", Liễu Thông Thiên lẩm bẩm nói, đến khi lấy lại tinh thần thì đã hiểu được ý của Tần Ninh.
Tần Ninh đang muốn nói cho ông ta biết, bất cứ lúc nào, ông ta có phát triển lớn mạnh thì cũng không thể gây hại cho nhà họ Linh.
Linh Ngự môn! Thế lực do nhà họ Linh cai quản! Tần Ninh đang chỉ bảo ông ta không bao giờ được quên.
"Ta hiểu rồi!"
Liễu Thông Thiên chắp tay nói.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Hãy tung tin này ra để toàn bộ quận Linh Tiên và hai trăm ba mươi năm tòa thành trì đều biết, Nguyên Võ bang đã được đổi tên thành Linh Ngự môn, mà môn chủ chính là Liễu Thông Thiên ngươi".
"Được".
"Tiếp theo ngươi hãy cho ta một danh sách những người có thể bồi dưỡng ở trong Linh Ngự môn, trong lúc rảnh rỗi ta sẽ xem có thể tạo ra được thiên tài nào không".
"Còn những chuyện khác thì ngươi cứ toàn quyền xử lý!"
"Rõ!"
Tần Ninh dặn dò Liễu Thông Thiên về những chuyện khác xong liền khoát tay rời đi.
"Vẫn còn uống?
Không tu luyện sao?"
Tần Ninh trở về phòng, mở miệng nói.
Thời Thanh Trúc đi ra từ sau bình phong, giấu kỹ hồ lô rượu bên hông mình.
"Thích uống rượu như vậy?"
Tần Ninh nhìn dáng vẻ như đứa trẻ bị bắt lúc ăn vụng của Thời Thanh Trúc, không nhịn được cười nói.
"Ừm ừm...", Thời Thanh Trúc liều mạng gật đầu.
"Không được lơ là việc tu hành".
Tần Ninh nói: "Phải cực kỳ chú ý đến hạt châu trong cơ thể nàng, đồng thời cũng phải chú ý đến sự phát triển và biến hóa của hồn phách".
Tần Ninh nói đến chỗ này liền dừng một chút rồi tiếp: "Nàng đã... nhớ ra chuyện gì chưa?"