Thời Thanh Trúc kiên nhẫn lắng nghe. Khi nhắc đến phụ thân Linh Thư và mẫu thân Lý Thanh Huyên của mình, vẻ nhớ nhung hiện lên trong mắt Tần Ninh.
Mặt trăng lặn về hướng tây.
Thời Thanh Trúc ôm chặt Tần Ninh, thiếp đi từ lúc nào không hay.
Giờ phút này, hắn lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nét mặt điềm tĩnh đầy thờ ơ.
Nhưng đôi mắt lại ngập tràn đau thương...
Tần Ninh đặt Thời Thanh Trúc lên chiếc giường nhỏ, đắp chăn cho nàng rồi chuẩn bị ngồi xếp bằng tĩnh tọa, bỗng nhiên tai hắn nhúc nhích.
Phút chốc, bóng người hắn biến mất khỏi phòng.
Ở chân tường bên ngoài tửu lâu.
Bốn người mặc đồ đen đang tụ tập tại đây.
"Tin tức chính xác chưa?"
"Chuẩn không cần chỉnh!"
Một người lên tiếng: "Thuộc hạ chúng ta tận mắt thấy Linh Phỉ Phỉ dẫn năm người vào tửu lâu mà, không ngờ Linh Phỉ Phỉ kia không chết, hình như là được cứu đấy..." Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
"Con đàn bà này mạng lớn thật", một người khác thấp giọng nói: "Bên trên đã hạ lệnh rồi, phải giết cô ta bằng được để nhà họ Linh bị đả kích nặng nề. Trong đám người kia có kẻ có cảnh giới Đại Chí Tôn, ta sẽ đối phó với Đại Chí Tôn đó, ba ngươi chỉ việc tập trung giết chết Linh Phỉ Phỉ thôi, còn lại ra sao thì mặc kệ".
"Hiểu rồi".
Sau khi thảo luận, bốn người chuẩn bị lên đường.
Nhưng đúng lúc đó, một hơi thở thình lình xuất hiện làm tim bọn họ đập liên hồi.
Bốn người vừa quay lại đã thấy một bóng dáng đứng sau lưng mình.
"Ai đấy?"
"Giết!"
Bốn bóng người tức thì xông tới tấn công.
Tần Ninh nắm chặt tay, giải phóng uy thế đầy tàn bạo của mình, không thèm nói lấy một lời.
Một làn sóng năng lượng lớn khủng khiếp cuộn trào khắp nơi.
Bành... bốn kẻ nọ hộc máu, lùi ra sau một cách khó khăn, mặt mày tái mét.
Bấy giờ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cũng đã tới nơi.
"Bắt chúng lại".