Còn về Linh Phỉ Phỉ, cô ta vốn sinh sống tại quận Linh Tiên nên chắc chắn đã tới trấn Nguyệt Tiên không ít lần.
Bốn người ăn uống say sưa, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch không còn một mống.
"Ngon thật đấy".
Diệp Nam Hiên nói với cái miệng đầy dầu mỡ.
"Đúng đó..."
"Ta muốn ăn nữa!"
Thời Thanh Trúc nài nỉ với Tần Ninh.
Linh Phỉ Phỉ thấy vậy bèn cười: "Tiểu nhị, mang thêm món lên đây!"
Sáu người ăn một bữa no căng bụng khiến cho khách ngồi ăn xung quanh giật cả mình.
Sau khi cơm nước no nê, bữa tiệc đã tàn, sáu người vừa uống trà vừa trò chuyện với nhau.
"Quận Linh Tiên là quận thành, số dân lên đến hàng vạn, được nhà họ Linh và nhà họ Hứa song song thống trị, bên cạnh đó còn có một số thế lực nhỏ. Trong khu vực quận Linh Tiên ước tính có hơn một trăm thành trì với sức chứa trăm vạn nhân khẩu, phần lớn đều nằm dưới sự quản lý của nhà họ Linh và nhà họ Hứa, còn lại là tự lập nên".
"Có điều những năm gần đây nhà họ Linh xuống dốc...", nói đến đây, nét mặt Linh Phỉ Phỉ có chút buồn bã.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thời Thanh Trúc tò mò hỏi.
"Vì gia gia ta bệnh mãi không dứt".
Linh Phỉ Phỉ thở dài, trả lời: "Ban đầu nhà họ Linh đã che giấu tin tức này nhưng cuối cùng người ngoài vẫn biết. Những năm gần đây, một vài thế lực ở quận Linh Tiên điều tra liên tục nên bệnh của gia gia ta cũng không giấu được nữa, hiện giờ nhà họ Hứa đang nhắm vào nhà họ Linh bọn ta, những thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch... Kẻ truy sát ta lần này là muốn làm suy giảm thực lực nhà họ Linh đấy".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Linh Phỉ Phỉ, nói: "Gia gia cô có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn cơ mà, chắc không đơn giản chỉ là bị bệnh đâu nhỉ?"
Linh Phỉ Phỉ nghe vậy chỉ nâng ly lên uống trà, không trả lời.
"Chúng ta ở đây một ngày, ngày mai mua mấy con Tông Sư rồi về quận Linh Tiên".