Phong Thần Châu

Chương 5693: Mọi động tác đều cẩn thận vô cùng.  




 Dường như chỉ là một khắc lại tựa đã trôi qua thật lâu, năm bóng người rơi phịch phịch xuống đất, đồng loạt rơi vào hôn mê... Nơi đây là một dãy núi yên tĩnh, tuy là ban ngày nhưng quanh đây yên lặng như tờ, chưa kể cây cối còn cao chót vót, che khuất cả bầu trời nên làm cho nơi này cực kỳ u tối.  

 

Năm người nằm như chết giữa cánh rừng. Thời gian dần trôi, mặt trăng lên thay thế cho mặt trời lặn, cảnh đêm như một con sông dài lấp lánh ánh sao, bốn phía văng vẳng tiếng gầm rú của thú dữ, trầm khàn đầy ghê rợn.  

 

Trên một cành cây khô, Tần Ninh từ từ tỉnh lại, toàn thân ê ẩm kinh khủng, xây xẩm cả mặt mày.  

 

"Ưm...", hắn chậm rãi tỉnh táo trở lại, mắt bỗng nhiên sáng lên, Tần Ninh vội vàng nhảy xuống cành cây rồi kiểm tra xung quanh.  

 

Cuối cùng, hắn tìm được Thời Thanh Trúc ở cách đó mấy trăm thước.  

 

"Thanh Trúc...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, đột nhiên thấy khuôn mặt nàng xanh xao, bụng thì bị thương, máu đã khô và sẫm màu.  

 

Tần Ninh nhíu mày.  

 

Thủ đoạn cuối cùng của Diệp Chi Vấn khiến hắn không thể bảo vệ những người xung quanh an toàn.  

 

Hơn nữa, bốn món Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm đều đã hư hại hoàn toàn do chịu ảnh hưởng từ vụ chấn động không gian ở phút cuối.  

 

Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì không sao.  

 

Nhưng còn Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm là những vũ khí hắn vô cùng quý trọng.  

 

Tần Ninh không thể chấp nhận điều đó.  

 

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc, mọi động tác đều cẩn thận vô cùng.  

 

"Ừm, hừ...", không lâu sau, hàng lông mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, mơ mơ màng màng nhìn Tần Ninh.  

 

"Phu quân..."  

 

"Không sao rồi...", hắn nói thật dịu dàng: "Đến Trung Tam Thiên rồi, tuy có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng may sao đã tới nơi".  

"Vâng".  

 

Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc rồi quan sát khu vực quanh đây.  

 

Không lâu sau, mượn ánh trăng lấp ló, hắn nhìn thấy ba bóng người đang cùng nhau đi tới.  

 

Đến khi khoảng cách hai bên rút ngắn thì Tần Ninh mới nhìn rõ.  

 

Lúc này Liễu Thông Thiên rách hết y phục, mặt hơi tái nhợt, thở hồng hộc.  

 

Hai bên là Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, ông ta vừa cõng hai người vừa lảo đảo đi tìm Tần Ninh.  

chapter content