Sau khi nói xong, Tần Ninh nhướng mày.
"Cẩn thận!"
Hắn gầm lên.
Phút chốc, một tia sáng màu xanh từ trong không gian phía sau cuộn xoáy bắn đến.
Chẳng mấy chốc tia sáng xanh đã áp sát Tần Ninh, sắp sửa lấy mạng hắn.
Tần Ninh lách mình tránh thoát, nhưng dễ thấy mục tiêu của tia sáng xanh không phải hắn mà là trận văn được ngưng tụ trước mặt.
Rắc rắc rắc... Chốc lát sau, trận văn vỡ nát.
Một tiếng cười đầy thâm độc vang lên.
"Tần Ninh, đừng nghĩ sẽ dễ dàng vào được Trung Tam Thiên, nằm mơ đi!"
Diệp Chi Vấn! Người này chưa chết sao?
Rắc rắc rắc... Âm thanh không gian sụp đổ liên tục vọng lại từ bốn phía.
Nét mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
Tứ đại Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm nhanh chóng hiện ra ở bốn góc.
Khí thế dữ dội càn quét mọi thứ, từng nguồn sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh bộc phát ra ngoài.
Trong chớp mắt, trận văn đã bị phá hủy.
Hàng loạt lưỡi dao sắc bén từ hư không bắn thẳng về phía năm người.
Nhưng lúc này đã có bốn món Đế khí tỏa sáng và vây quanh bọn họ.
"Chết tiệt".
Tần Ninh khẽ rít lên.
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Tên kia chưa chết..."
"Hắn chết rồi!"
"Hắn chết rồi!"
Tần Ninh trả lời nhanh gọn: "Đó chỉ là một tia hồn phách nấp mình trong một món Đế khí, khuấy động trận văn của ta để phá hỏng quỹ đạo đi của chúng ta mà thôi".
"Vậy sẽ như thế nào?"
Diệp Nam Hiên vội vàng hỏi.
"Chẳng sao cả!"
Tần Ninh nhíu mày đáp: "Chỉ là không thể vào Trung Tam Thiên đúng như kế hoạch của ta thôi, không biết chúng ta sẽ rơi xuống đâu đây".
Vừa nghe thấy lời này, cả bốn người đều tái mặt.