Tần Ninh cũng nghe được tin tức một tháng qua từ lời kể của Lý Huyền Đạo.
Nhất Kiếm Các và Thanh Tiêu Thiên giữ gìn liên lạc.
Dịch Thiên các và Hiên Viên thế tộc cũng truyền tin tới.
Dương Thanh Vân tọa trấn Thanh Minh.
Hai bọn họ cũng sẽ phân chia những gì đạt được trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế cho đệ tử Võ Môn cùng Thanh Minh...
Mọi chuyện được tiến hành đâu vào đấy.
Ngày hôm đó, Tần Ninh đến một vùng núi của Nhất Kiếm Các.
Lúc này, ở nơi sâu của dãy núi, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã có mặt.
Thời Thanh Trúc đi theo Tần Ninh, vui vẻ chơi đùa xung quanh.
Hiện tại suy nghĩ của Thời Thanh Trúc giống như một cô nhóc ba, bốn tuổi, chỉ thích chơi đùa.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, nói: “Quá trình có thể sẽ không quá thuận lợi, nhưng một khi ký kết xong thì trái tim của hai ngươi sẽ có liên kết”.
“Đây là chuyện tốt”.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo gật đầu.
Trên thực tế, đây cũng không phải là Tần Ninh làm loạn.
Ấn ký bản mệnh của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo rất tương xứng.
Dù sao ngày xưa khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo để ký linh khế là vì hắn phù hợp với Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi lại là người hắn một tay dạy dỗ, đương nhiên sẽ rất giống nhắn.
Ôn Hiến Chi mở miệng nói: “Sư tôn, thật sự không sao chứ ạ? Giải trừ linh khế sẽ khiến cả người và Phệ Thiên Giảo bị thương tổn rất lớn”.
“Con không vội đâu ạ, sau này tìm linh thú kết bạn khác là được mà”.
Ôn Hiến Chi nhớ rõ, khi Thanh Hiên mất mạng, hắn cảm giác như hồn phách của mình cũng tán loạn theo. Nếu sư tôn không thi triển cấm thuật thì hắn đã toi đời rồi.
Đây chính là một chuyện rất nguy hiểm.
Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Yên tâm, ta tự có cách của mình”.
Trong lúc nói chuyện, Tần Ninh ngưng tụ thánh lực, một giọt máu phiêu đãng trước mặt Tần Ninh, dao động khủng bố càn quét đi ra.
Dần dần từng ấn ký kia đã trở nên rõ ràng hơn.
Mà lúc này một dấu ấn đột nhiên xuất hiện trước người Tần Ninh.
Dấu ấy này có hình tròn, ở mép có điêu khắc ấn ký phức tạp.