Uy năng của đao kiếm đã hoàn toàn thi triển ra thực lực của Tần Ninh.
Không có Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương trói buộc, Tần Ninh có thể xưng là vô địch.
“Khốn kiếp...”, Tô Tỉ khẽ chửi một câu, áo bào đã xuất hiện vết máu, cực kỳ chật vật.
“Ngươi còn không mạnh bằng con rối Thanh Tiêu Đại Đế nữa, xem ra thực lực Thiên Thánh Đế của ngươi đúng là rác rưởi!”
Tần Ninh cầm đao kiếm ở hai tay, vô cùng khí thế.
“Nếu không phải ta đã gần hết tuổi thọ thì có thể dễ dàng giết chết ngươi khi ta còn là đỉnh phong ấy chứ”.
Tô Tỉ quát: “Nhưng ngươi đắc ý cái gì? Bản tọa đã nói bản tọa là thánh đan sư cực mạnh mà”.
Tô Tỉ vừa nói vừa lật bàn tay lên, vô số đan dược hiện ra.
Tô Tỉ nuốt sạch đan dược vào.
Tần Ninh thấy vậy thì ánh mắt lấp lóe.
“Tần Ninh, ngươi có thể nghịch thiên không? Không thể nào!”
Tô Tỉ gầm thét, trong chớp mắt, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời.
"Phong Thiên Thánh Nguyên Ấn!"
Một câu rơi xuống, bàn tay hắn ta nghênh không chụp được, trong lòng bàn tay Tô Tỉ là một ấn ký phá không đi ra, trong nháy mắt hóa thành trăm trượng, chấn nhiếp Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh vung cả Thanh Long Trảm Nguyệt Đao cùng Vô Khuyết Kiếm ra, khí thế kinh khủng dâng lên.
Oành...
Trong chốc lát, chưởng ấn va vào đao kiếm, giằng co giữa không trung.
Tô Tỉ sau khi nuốt đan dược thì làn da tái nhợt đã hồng lên, cường độ xuất thủ tăng lên không chỉ mười lần.
Lúc này, Tần Ninh tràn ngập nguy hiểm.
"Đi chết đi!"
Tô Tỉ trợn mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một luồng sáng.
Viu...
Trong nháy mắt, ánh sáng ngưng tụ thành một thanh kiếm.