Tô Tỉ nghe vậy thì cười ha hả: “Tuy ta là Thiên Thánh Đế kém nhất trong tứ đại Thiên Thánh Đế, nhưng dù gì cũng là Thiên Thánh Đế đã sống mấy chục vạn năm. Diệp Chi Vấn nói với ta rằng ngươi rất mạnh, nhưng mạnh đến mấy thì cũng chỉ là cấp thấp mà thôi, hiện tại bộc phát được đến tam vị là cùng, đâu có mạnh?”
“Có mạnh hay không, phải thử mới biết được”.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt tay.
Vô Khuyết Kiếm.
Thanh Long Trảm Nguyệt Đao.
Hai món đế khí lúc xưa xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm.
"Cuồng Võ Tam Thiên Trảm!"
“Thập Nhị Kiếm Phá Linh!”
Đao kiếm đã tung ra.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên lúc này đều có ảo giác rằng Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế hợp lại làm một.
Đao phong óng ánh.
Kiếm quang chói mắt.
Tần Ninh của lúc này đã bộc phát ra toàn bộ thực lực.
Thánh Nhân hồn phách.
Thần Long hồn phách.
Thần Hoàng hồn phách.
Ba thứ cộng lại.
Tô Tỉ khẽ thay đổi ánh mắt, nắm chặt tay, lực bộc phát phóng thích ra ngoài.
"Phong Thiên Thánh Quyết!"
"Phong Thiên Chưởng!"
Một chưởng vung ra rồi đập tới.
Oành....
Đao kiếm tán loạn, dấu vết trong tay Tô Tỉ cũng tan vỡ trong nháy mắt.
"Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm, trảm tam thần, diệt lục chủ, chủ bát hoang”.
Tần Ninh cầm Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, từng đao bộc phát, thi triển Cuồng quyết.