Dịch Đại Sơn nói với Diệp Nam Hiên: “Sư tôn ngươi không giận ngươi nữa đâu!”
“Sư phụ...”, Diệp Nam Hiên trơ mắt nhìn Tần Ninh.
“Cút ra đây!”
“Vâng ạ”.
Diệp Nam Hiên bay lên không rồi rơi xuống mặt đất, vỗ bụi trên người rồi đến bên cạnh Tần Ninh, đoạt lấy cao thuốc trong tay Lý Huyền Đạo, bôi cho Tần Ninh, hớn hở nói: “Sư phụ, người về rồi mà cũng chẳng chào hỏi một tiếng, con...”
“Chào hỏi? Vậy cũng phải tìm được ngươi đã. Ôn Hiến Chi đã thế rồi, mà ngươi cũng không khá hơn là bao, chơi cái trò mất tích với ta”.
Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ nói vậy là oan cho con quá”.
“Con không chơi trò mất tích, mà là phát hiện vết tích Ma tộc trong Thanh Tiêu Thiên, nên bám theo. Đám Ma tộc này nhìn thì tưởng là lừa được con, nhưng thực ra là con cố tình diễn thế cho chúng xem, để xem chúng định làm trò gì!”
“Haha...”, Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái.
“Đầu heo như ngươi mà cũng nghĩ xa được như thế à?”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên liền nói ngay: “Sư phụ đừng không tin con như vậy chứ”.
Nói xong, Diệp Nam Hiên bưng ra một đống nhẫn không gian, vòng tay không gian, túi không gian...
“Trong này là thánh quyết, thánh đan, thánh khí cùng các loại thiên tài địa bảo”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Con đã mò được ở đây đấy, thiên cung Thanh Đế do Thanh Tiêu Đại Đế ngày xưa tạo ra có nhiều đồ vật lắm, con lấy luôn cả bàn lẫn ghế”.
Nghe vậy, đám võ giả của Dịch Thiên các, Thanh Minh, Võ Môn, Thời Thanh Trúc và Nhất Kiếm Các đều sững sờ.
Lấy hết luôn?
Bàn ghế cũng không tha!
Khó trách... bọn họ đi vào mà không thấy nổi một thứ gì.
Hóa ra là Diệp Nam Hiên đã lấy đi cả rồi!
“Ồ? Thế sao ngươi không lấy luôn cái chỗ này đi?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu nói: “Thì con chỉ muốn... giữ lại chút, sau này Ma tộc đi vào thì tưởng là con đã chết rồi...”
Dịch Đại Sơn cười nói: “Tần huynh đệ, Nam Hiên nghĩ vậy cũng rất chu đáo còn gì!”