Tần Ninh lại nhìn Diệp Nam Hiên, quát lên: “Diệp Nam Hiên, ngươi chán sống rồi”.
“Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ta biết ngay ngươi là giả mạo mà. Đám khốn kiếp các ngươi hợp lại lừa ta, Lý Huyền Đạo, ngươi cũng là đồ xấu tính”.
Diệp Nam Hiên lúc này oa oa hét lớn.
Tần Ninh lại bước ra, quát lên: “Đời này, là một, đất này, là hai, ta, là ba!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên sững sờ đứng tại chỗ.
“Ta, là bốn...”
Lúc này, Diệp Nam Hiên sửng sốt nhìn Tần Ninh.
Mà đám người xung quanh thì càng trợn mắt há mồm.
Cái gì đây?
Ám hiệu?
Tiêu chí sư đồ nhận nhau?
Thế thì cũng... lố quá đi mà!
Đám người cứ tưởng rằng một nhân vật như Cuồng Võ Thiên Đế thuộc dạng cường giả danh chấn Hạ Tam Thiên thì làm việc phải khác.
Loại chuyện quan trọng như thế này thì sao có thể nói đùa được?
Cái gì mà trời là một, đất là hai, ta là ba chứ!
Diệp Nam Hiên lại nhìn Tần Ninh, lắp bắp nói: “Ngươi... thật sự là sư tôn của ta?”
“Lắm lời!”
Tần Ninh quát: “Ta không phải thì sao có thể khống chế Thanh Long Trảm Nguyệt Đao?”
“Ngươi có nhớ ta đã nói đao này có linh, trừ ta ra thì không ai khống chế được không hả”.
“Người của Võ Môn cũng đã xác minh thân phận của ta”.
“Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi cũng vậy”.
“Thập đại thánh vực đều biết Tần Ninh ta là tam đế chuyển thế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế năm đó, chỉ có Diệp Nam Hiên ngươi là không biết gì”.
“Đúng là quá nực cười!”
Lời này của Tần Ninh mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Nam Hiên cũng tràn ngập sự băng giá.
Lúc này, đám người mới tỉnh lại từ trong lời kết nối như trò đùa của hai sư đồ, không hề lên tiếng.