Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau khi đi vào đây chắc hẳn sẽ có được cơ duyên.
Thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì cả.
"Đáng chết!"
Không ít người đều mở miệng quát mắng.
Rốt cuộc là ở đây vốn không có vật gì, hay là đã có người nhanh chân đến trước rồi?
Vấn đề này, không ai trả lời bọn họ cả.
Tần Ninh lại không chút hoang mang, mà đi dạo từng ngóc ngách trong cung điện.
Đám người Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi cũng không nóng nảy.
Dù sao trước đó cũng thế, cứ đến cung điện nào cũng thấy đã bị người ta lấy đi hết rồi, thế nhưng Tần Ninh luôn luôn có thể phát hiện ra chỗ cất giấu bí mật, từ đó đạt được thu hoạch lớn hơn.
Bây giờ chỉ cần chậm rãi đợi sư tôn phát hiện là được rồi.
Lần này, đám người Dịch Đại Sơn, Thời Thanh Trúc đều đi cùng Tần Ninh, cũng không tách ra.
Võ giả của các thánh vực lớn khác cũng không dám lỗ mãng.
Mọi người đi sâu vào trong, vùng đất này khá mênh mông, những tòa cung điện thiên cung nối tiếp nhau san sát, tầng tầng lớp lớp.
Hơn nữa đại điện lớn nhất cao chừng trăm trượng, những đám mây mù vừa vặn bao phủ trên không, khiến cho nơi đây có vẻ vô cùng tiên khí.
Tần Ninh đi mất tận nửa ngày.
Mãi đến cuối cùng, hắn mới dừng lại trước một đại điện, ngồi xuống trên bậc thang thở ra một hơi.
Lý Huyền Đạo vội vàng tiến lên, nhìn về phía cung điện kia, nói: "Sư tôn, là nơi này...", "Cái gì?"
"Ờm... có bảo bối sao?"
Tần Ninh lườm Lý Huyền Đạo một cái, chậm rãi nói: "Ta chỉ là đi mệt rồi, ở chỗ này nghỉ chân một chút thôi".
"..", giờ phút này đám người đều cạn lời.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, nhìn về phía trước, cười nói: "Mà chỗ này đúng là có bảo bối".
Ngay sau đó, Tần Ninh liền đứng dậy, đi về hướng một đại điện đối diện với đại điện này.
Chỉ thấy cánh cửa đại điện mở ra, hiển nhiên là đã có người đi vào rồi, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.
Tần Ninh đi đến trước đại điện, sau đó bay thẳng lên đỉnh đại điện.