Lúc này, Thời Thanh Trúc không kìm lòng được bèn nói: "Lẽ nào chàng còn giận ta chuyện năm xưa hay sao?"
"Ta đã biết trong thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và Thiên Võ Đạo cấu kết với Ma tộc, nên chàng mới giết chết bọn chúng".
"Năm ấy... nếu ta không cản trở chàng, e rằng chàng đã tiêu diệt cả năm gia tộc kia, cũng không xảy ra chuyện ở kiếp này".
"Khi đó, dưới cơn tức giận, ta muốn diệt sạch ngũ đại gia tộc kia, nhưng cô đã chịu ơn của ngũ đại gia tộc nên phải báo ân, vậy mới ngăn cản ta, cô làm vậy cũng đúng thôi".
Thời Thanh Trúc giữ chặt Tần Ninh, không kìm lòng được mà nói: "Thế nhưng... chàng vẫn lạnh nhạt với ta".
"Ta biết, chàng không chịu chấp nhận ta nhưng lòng chàng vẫn còn chỗ cho ta, bây giờ ta đã hiểu, chàng chỉ vì sợ khi chuyển thế, sợ để cho ta phải chờ đợi, nhưng hiện tại, bên cạnh chàng đã có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, chàng không còn lo ngại điều gì nữa rồi, nhưng mà, ta có thể nhìn thấy từ trong mắt chàng rất nhiều điều, trong lòng chàng không còn hình bóng của ta nữa rồi".
Nghe vậy, Tần Ninh chợt giật mình.
Mãi một lúc lâu sau, Tần Ninh mới mở miệng nói: "Thanh Trúc..."
"Ta biết, mọi chuyện là vì lần đó, bởi vì cái chết của Ôn Lưu Giang, là bởi ta đã ngăn cản chàng trả thù ngũ đại gia tộc!"
Thời Thanh Trúc vội vàng ngắt lời.
Cả hai trầm mặc hồi lâu.
"Thanh Trúc...", Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm xưa là năm xưa, bây giờ là bây giờ".
"Cô biết rõ con người của ta rồi đấy, nếu có người ức hiếp đồ đệ của mình, ta sẽ bất chấp hết tất cả để bảo vệ chúng, khi xưa ta đã hiểu được việc diệt sạch ngũ đại gia tộc là quá tàn nhẫn, cô ngăn cản ta là đúng".
"Thế nhưng...", một lúc lâu sau, Tần Ninh mới nói tiếp: “Cô ngăn cản ta là đúng với ân nghĩa mà cô nhận được, mà ta vì đồ đệ mình cũng đúng, chẳng qua là, ngay khi cô lựa chọn ngăn cản ta kia, cô biết rằng, trong khi lòng cô đang cân nhắc, nên báo ân hay là tiếp tục đứng về phía ta, cô đã chọn báo ân".
"Khi xưa, ta biết trong lòng cô có ta, nhưng cô lại không thể từ bỏ hết tất cả mà hoàn toàn đứng về phía ta".
"Ta...", "Thanh Trúc...", Tần Ninh nói tiếp: "Cho dù là Viên Viên hay là Sương Nhi, đối với các nàng ấy, dẫu cho ta có sai đi chăng nữa, thì các nàng ấy cũng sẽ đứng về phía ta mà không chút do dự, dẫu cho có mất hết lý trí đi nữa".
"Thế nhưng, cô khác với bọn họ, cô quá lý trí, lý trí của cô đã chiến thắng tình yêu của chính mình".
"Đây không phải là tình yêu mà ta luôn mơ về".
"Người yêu mà ta luôn mơ là người có thể bất chấp hết tất cả vì ta, trên lưng Tần Ninh ta có rất nhiều gánh nặng, nhưng ta sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì các nàng ấy, vì các đồ đệ của ta, vì những người huynh đệ của ta, dẫu có chết ta cũng cam lòng".