Thời Thanh Trúc lập tức la lên: "Rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh đây".
"Vâng!"
Người của Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi.
Đám người Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi cũng cưỡi lên Kim Ưng bay khỏi đây.
Chỉ trong nháy mắt, trong sơn mạch chỉ còn lại hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, trong phạm vi một thước kia ẩn ẩn, thoáng hiện lên từng đường trận văn mờ ảo, ánh lên vầng sáng, dường như chỉ cần chạm một chút thôi là nó sẽ tan biến ngay.
"Làm được vậy không phải là thánh trận sư tầm thường đâu".
Tần Ninh nói thẳng: "Khả năng khống chế, ngưng tụ thánh văn tỉ mỉ cỡ này, không mất một vạn năm thì không thể làm ra được đâu".
"Ta nghe nói, trước đây, khi loạn Võ Môn xảy ra, chàng đã bị thương, nhưng mà thủ đoạn của chàng rất nhiều, năng lực lại mạnh nữa, ta nghĩ rằng vết thương của chàng đã khôi phục phần nào, vả lại, suốt chặng đường thấy chàng không có chỗ nào là không ổn, vậy thương tích của chàng...", nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Hắn đứng dậy, trong lúc đó, thể hồn phách bỗng xuất hiện, trôi nổi xung quanh.
Chỉ thấy rằng, hình thái của thể hồn phách giống hệt với thân thể của Tần Ninh, chẳng qua chúng chỉ là hư ảnh mà thôi.
Tuy vậy, có thể thấy hai bên hư ảnh, một cây thương, một cây kiếm xen lẫn vào nhau, ngăn cản hồn phách của Tần Ninh.
Thế nhưng, sau thể hồn phách ấy cũng có một luồng ánh sáng chói lọi, cuồn cuộn phóng ra lực lượng thuần khiết, áp chế một thương một kiếm kia.
Thời Thanh Trúc thấy cảnh đó, gương mặt đang tươi cười chợt thay đổi.
"Đây...", "Đây là thủ đoạn của Ma tộc, Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương đều là những vũ khí sắc bén dùng để tiêu diệt hồn phách của võ giả, ta đã tạm thời ngăn cản chúng rồi".
Tần Ninh cười nói: "Trước tiên cứ vậy đi, sau này rồi từ từ nghĩ cách".
Thời Thanh Trúc vội vàng nói: "Mấy vạn năm qua, trong Thanh Tiêu Thiên đã cất giấu rất nhiều thánh đan cấp chín..."
"Không xử lý chúng được đâu, nếu như thánh đan có thể giải quyết vấn đề được thì ta đã làm từ lâu rồi".