Tuyết Linh Nhân đi ra, nhìn mấy người đó, quát: "Nên làm gì thì làm đi, đừng có vây quanh đây. Chủ thượng sai chuẩn bị thánh quả và rượu ngon, các ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Tuyết Linh Nhân vừa mở miệng, ai nấy đều câm như hến.
Nếu nói trong Thanh Tiêu Thiên, ngoài tứ đại Thanh Sứ và mười hai Thiên trưởng lão, quyền thế của ai lớn nhất, đương nhiên không còn ai khác ngoài Tuyết Linh Nhân.
Hiện giờ Tuyết Linh Nhân đang là Thánh Tôn đỉnh phong, rất có khả năng trở thành Thánh đế, cô ấy còn là đệ tử thân truyền của Thời Thanh Trúc đại nhân nữa, thân phận và địa vị vô cùng cao.
"Tuyết đại nhân!"
Một đệ tử Thanh Tiêu Thiên nói: "Tần Ninh này, có phải đã quen chủ thượng từ lâu rồi không? Những năm qua, chủ thượng luôn lạnh nhạt, ít lộ diện, nhưng hôm nay lại đối với Tần ninh vô cùng thân mật..."
Nghe vậy, Tuyết Linh Nhân quát lên: "Cái không nên hỏi thì đừng hỏi, mang mấy thứ sư phụ sai chuẩn bị lên đi. Cẩn thận cái miệng, nói nhầm sẽ mất mạng đấy".
"Dạ dạ dạ...", các đệ tử vội vàng rời đi.
Lúc này Tuyết Linh Nhân nhìn vào sơn cốc, cũng có hơi thổn thức.
Cô ấy hiểu được đại khái quan hệ giữa Tần Ninh và sư phụ.
Cô ấy thầm đoán, có lẽ sư phụ tình sâu nghĩa nặng với Tần Ninh.
Đã nhiều năm, đi theo bên cạnh sư phụ, nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy sư phụ như vậy.
Ngượng ngùng như thiếu nữ, kích động khó hồi phục được...
Bên trong sơn cốc, từng mâm trái cây, từng ly thánh nhưỡng được bưng lên.
Thời Thanh Trúc bảo mọi người ngồi xuống.
"Mọi người đừng khách khí, ở đây, có thể tùy ý".
Thời Thanh Trúc mỉm cười như trăm hoa đua nở, khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều.
Sự vật tốt đẹp luôn khiến lòng người vui vẻ, mỹ nữ cũng không ngoại lệ.
Thời Thanh Trúc ngồi xuống, nhìn về phía Tần Ninh ở đối diện, nói: "Chuyện ở Thanh Tư Nguyên, ta nhất định sẽ sai người điều tra nghiêm túc. Những người liên quan, ta tuyệt đối không nương tay, chàng yên tâm đi".
"Ừ..." Tần Ninh chậm rãi nói: "Cô và đám người Lăng Thi Mạn đi vào Thanh Vân Hào Sơn làm gì? Nam Hiên... Có quan hệ gì với Thanh Vân Hào Sơn sao?"