Ôn Hiến Chi gãi đầu, nói với Lý Huyền Đạo: “Ta không biết đời thứ tư sư tôn ra sao, nhưng ở đời thứ hai thì sư tôn không thích một người đẹp nào cả”.
“Đời thứ tư cũng vậy, sư tôn luôn si mê kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn người đời nhiều”.
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Giờ thì khác rồi”.
“Mời sư huynh nói tiếp”.
“Ta nói cho đệ hay, ở đại lục Vạn Thiên, sư tôn có đến ba đấy!”
“Ba? Ba gì cơ sư huynh?”, Lý Huyền Đạo không hiểu.
“Ba sư nương ấy!”
Ôn Hiến Chi nói: “Cốc Tân Nguyệt, ta chưa từng gặp... còn một người là Diệp Viên Viên, thiên phú rất mạnh, thân thể đặc thù gì đó, sư tôn nói tương lai có thể trở thành Nữ Đế, nhưng không phải Nữ Đế của Hạ Tam Thiên mà là của cả thiên địa này!”
“Chà...”
Lý Huyền Đạo hít vào một ngụm khí lạnh, không khỏi nói: “Ghê vậy sao”.
“Đó, ta cũng thấy lạ. Vì xưa giờ sư tôn không màng nữ sắc, hiện tại lại như vậy. Ai mà biết Thời Thanh Trúc có trở thành sư nương thứ năm của chúng ta ở tương lai hay không”.
“Thứ năm? Ta tưởng là thứ tư chứ?”
Ôn Hiến Chi lại tỏ vẻ hiểu biết, đắc ý nói: “Nghe nói, trên trời còn có một người nữa đấy...”
“Trên trời?”
Ôn Hiến Chi lúc này gật đầu.
“Mà mấy vạn năm qua, đệ cũng không tìm cho mình một người bạn đời hả?”, Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.
“Ta?”, Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: “Ta chỉ chờ sư tôn quay về, cả đời này ở bên cạnh sư tôn là đủ”.
Lý Huyền Đạo nói xong thì nhìn Ôn Hiến Chi.
“Vậy nhị sư huynh thì sao?”
“Ta?”
Ôn Hiến Chi khoát tay: “Nữ sắc để làm cái gì? Ta có Thanh Hiên là được rồi”.
Sư huynh sư đệ ở bên ngoài sơn cốc, vừa quan sát bốn phía vừa không ngừng nói chuyện.
Bởi vì đều vô cùng tôn kính Tần Ninh nên hai người nói chuyện rất ăn ý.
Mà bên trong sơn cốc, Tần Ninh khoanh chân tĩnh tọa.