“Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.
“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.
Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.
Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.
Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.
“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.
Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.
“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.
Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.
“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.
“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.
“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.
“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.
“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”
“Quan hệ gì cơ?”
“Thì là... kiểu đó ấy...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.
“Là sao vậy sư huynh?”