Tần Ninh lại nói: “Ta quên mất. Ngày xưa sư tôn nói với ngươi rằng sư tôn sẽ quay về, nhưng thực tế xảy ra lại có chút khác biệt với kế hoạch”.
Sau đó, Tần Ninh nói về chín đời chín kiếp.
Sắc mặt Lý Huyền Đạo không ngừng thay đổi.
“Cửu U Đại Đế là ta, nhưng là ở đại lục Vạn Thiên. Đại sư huynh của ngươi tên là Dương Thanh Vân, đang ở trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn cũng là một lần lịch kiếp của vi sư, ở trong thánh vực Thiên Hồng, Ôn Hiến Chi là nhị sư huynh của ngươi”.
“Cuồng Võ Thiên Đế là đời thứ ba của vi sư, tam sư huynh của ngươi chính là Diệp Nam Hiên”.
Thanh Vân Kiếm Đế là đời thứ tư của Tần Ninh, đồ nhi chính là Lý Huyền Đạo.
Lúc này, sắc mặt Lý Huyền Đạo rung động.
“Tứ sư đệ, đừng lo lắng, tuy rằng đệ có bối phận thấp nhất, nhưng vẫn còn ngũ sư đệ, lục sư đệ các kiểu mà!”
Ôn Hiến Chi cười hì hì.
“Chào sư huynh!”
Lý Huyền Đạo chắp tay nói.
“Khách sáo, khách sáo rồi”, Ôn Hiến Chi khoát tay, cười ha ha.
Sau đó, Lý Huyền Đạo nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Diệp Nam Hiên sư huynh...”
“Đúng là huynh ấy đã đến thánh vực Thiên Kiếm để khiêu chiến con, nhưng con lại không hề gặp, nhưng theo con biết, sư huynh ấy đã biến mất ở... thánh vực Thanh Tiêu”.
Thánh vực Thanh Tiêu!
“Chủ của thánh vực Thanh Tiêu hiện nay chính là Thời Thanh Trúc, cũng là người cai quản Thanh Tiêu Thiên”.
“Thời Thanh Trúc!”, Ôn Hiến Chi kinh ngạc hô lên.
Lý Huyền Đạo thì khó hiểu.
Quen biết nhau ư?
Tần Ninh cũng thì thầm: “Thời Thanh Trúc...”
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: “Nếu không vì cô gái này thì sư tôn năm đó đã tiêu diệt ngũ đại thế gia của thánh vực Thiên Hồng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ”.