Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Tứ đại gia tộc, Võ gia, Đường gia, Phụng gia và Thần gia, phàm là trên cảnh giới Thánh Vương thì giết không tha”.
“Bắt lại Thiên Thánh, Địa Thánh, cẩn thận tra khảo, nếu biết về kế hoạch làm phản Võ Môn thì giết sạch, ai không biết vô tội”.
“Từ nay về sau, thánh vực Đại Võ sẽ không còn Võ gia, Thần gia, Đường gia và Phụng gia nữa”.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tuyết Phi Yến lúc này đứng một bên, chắp tay nói: “Đệ tử đã rõ”.
Sau đó, Tuyết Phi Yến rời đi.
Mọi chuyện đã đến lúc kết thúc, cần đường chủ là cô ấy đi xử lý.
Lý Huyền Đạo cũng nói: “Phong Vô Tình, bảy người các ngươi giúp đỡ Tuyết Phi Yến đường chủ đi”.
“Vâng!”
“Ghi nhớ, toàn bộ nghe lệnh của Tuyết Phi Yến đường chủ, không thể làm trái, đây là Võ Môn, nhớ chưa?”
“Vâng!”
Bảy vị Kiếm Hộ lúc này cũng lần lượt rời đi.
Lúc này Tần Ninh vuốt ve Phệ Thiên Giảo.
“Nhị cẩu tử, vẫn đang giả chết à?”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi mà còn giả chết nữa thì ta sẽ chết thật đấy!”
Nghe vậy, móng vuốt Phệ Thiên Giảo lập tức khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nói: “Tần gia, ta... ta... sao rồi?”
Tần Ninh và Ôn Hiến Chi đều cạn lời.
Nữa! Tiếp tục nữa đi!
Phệ Thiên Giảo giãy dụa đứng dậy, đau đến nhe răng.
“Nhặt về cái mạng chó của ngươi rồi, nhưng cần ăn một chút thánh đan để luyện kinh mạch thân thể, khôi phục lại thì mới không có di chứng”.
Phệ Thiên Giảo khẽ dựa vào Tần Ninh, thân mật cọ xát ống tay áo của Tần Ninh.
“Từng này tuổi đầu rồi, đừng có buồn nôn vậy chứ”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
Phệ Thiên Giảo mới lên tiếng: “Gia, xin lỗi vì lại gây thêm phiền phức cho người”.
Tần Ninh kéo nó từ trong cõi chết trở về, chắc chắn phải trả một cái giá lớn.
“Đạo nhi...”
“Sư tôn”.
“Ngươi có biết Diệp Nam Hiên đã đi đâu không?”