Giờ đây, Phệ Thiên Giảo trong thân hình cao trăm trượng, oai phong lẫm liệt như một con sói khổng lồ đang nhìn Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn ở đối diện chòng chọc.
Nghe Ôn Hiến Chi nói vậy, nó sửng sốt.
Qua giúp á?
Giúp gì?
Bộ Ôn Hiến Chi thấy mình nhẹ nhàng quá hả?
Không được, chó thì siêng làm gì, không thể để tên lỗ mãng kia nghĩ mình là một tay đấm xuất thần được.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Hai tên ngu xuẩn kia mà làm xước ngươi được miếng nào thì lão tử cùng họ với ngươi!", Ôn Hiến Chi gào lên.
Bị đến tám Thánh Tôn hùng mạnh kìm kẹp, cho dù hắn ta được Thanh Hiên và Tuyết Phi Yến hỗ trợ thì cũng không nhẹ nhõm được phần nào.
Phệ Thiên Giảo nghe thấy câu này của Ôn Hiến Chi thì con ngươi đảo tròn, đột nhiên tứ chi mềm nhũn, rơi xuống đất cái bịch, đầu rủ xuống trông cực kỳ uể oải.
"Ta... ta không giúp ngươi được đâu...", Phệ Thiên Giảo thều thào.
"Ta..."
Cảnh tượng này làm Ôn Hiến Chi suýt thì hộc máu.
Diễn gì mà... giả trân quá vậy trời?
Giả trân thêm nữa được không?
Trước cảnh đó, nét mặt của Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn đều trở nên kỳ lạ.
Nhưng chẳng mấy chốc, sát khí dâng trào mãnh liệt trong mắt hai người.
Quá nhục nhã!
Khác gì tát thẳng mặt họ đâu!
Hai Thánh Tôn mạnh mẽ như họ còn đứng đây mà Phệ Thiên Giảo còn như vậy, hoàn toàn không xem họ ra gì!
"Đi chết đi!"
Hai Đại Tôn xông lên.
Được vinh danh là Đại Tôn, có thể nói hai người họ là vương giả trong hàng Thánh Tôn tại gia tộc của mình.
Ba người Dạ Dục, Dạ Vinh và Dạ Hàn Băng cũng có cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển nhưng xét về chiến lực thực sự thì họ nhỉnh hơn ba người này.
Vậy mà giờ đây, họ bị một con chó khinh bỉ ra mặt.
Như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!
Uỳnh...
Hai Đại Tôn thấy vậy càng tức hơn.
Ôn Hiến Chi thì vừa nói mát nó vừa tiếp tục chống lại những đòn tấn công đến từ tám vị Thánh Tôn.